Lăng Tráng cũng không biết từ lúc nào cậu đã hòa nhập và chơi đùa vui vẻ với đám trẻ khác. Da cậu trắng nõn, dáng người lại bụ bẫm đáng yêu, nên tất cả những đứa trẻ khác đều muốn chơi cùng cậu. Vì thế, cậu đương nhiên được ưu tiên giữ một suất trong vai diễn Bát Lộ quân. Trong mắt mấy đứa trẻ con, ai trông xinh đẹp thì đều là người tốt, nhất định phải được đóng vai Bát Lộ.
Tiểu hoàng tử cũng rất thích chơi cùng mọi người, chơi trò gì cũng thấy vui, hoàn toàn không để tâm đến việc mình phải đóng vai gì. Cậu bé cầm khẩu súng gỗ đồ chơi mà diễn rất nhập tâm, chạy nhảy mấy vòng khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì phấn khích, rõ ràng là đang rất vui vẻ.
Lăng Kiều cũng nhìn thấy cô bé Nê Đản Nhi mà Uông Ái Hồng nhắc đến. Trông cô bé chắc cũng trạc tuổi các cô, dáng người gầy gò, tính cách có vẻ trầm lặng, ít nói, rất phù hợp với việc trông nom đám trẻ nhỏ. Con đê mà họ hẹn nhau đi bắt cá chỉ ở ngay bên cạnh, cách đó không xa lắm. Chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy rõ tình hình bên này. Dù sao thì cũng không cần phải quá lo lắng.
"Chẳng phải trước đây cậu rất thích xuống sông chơi sao? Sao từ sau lần bị ngã xuống nước cứ từ chối hết lần này đến lần khác thế? Không lẽ cậu sợ rồi à?" Uông Ái Hồng tỏ ra không vui, có cảm giác như bị người bạn thân thiết phản bội vậy.
"Được rồi, vậy thì đi." Lăng Kiều thực sự không biết ở thế giới này, tính cách của "cô ấy" trước đây rốt cuộc là như thế nào. Cô chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi đồng ý. Khả năng bơi lội của cô khá tốt. Nếu bắt được thêm vài con cá, trưa về nấu thêm bát canh cá cũng là một ý hay.
Uông Ái Hồng thấy Lăng Kiều đồng ý thì rất vui mừng. Thực ra thì trước đây Lăng Kiều chỉ thích xuống sông bơi lội cho mát chứ không hề thích bắt cá. Cô bé cũng không ngờ lần này lại có thể rủ được cô ấy đi cùng.
"Điềm Điềm này, em cứ đứng trên bờ quan sát nhé. Tốt nhất là đào một cái hố nhỏ rồi đổ ít nước vào đó. Lát nữa chị bắt được cá thì em bỏ nó vào hố giúp chị." Đã mấy chục năm rồi Lăng Kiều không xuống sông bắt cá. Cô đã sớm quên sạch các kỹ thuật bắt cá từ lâu, nhưng đứng trước mặt em gái, đương nhiên cô không thể tỏ ra là mình không biết gì.
Lăng Điềm tự nhận mình là một "con vịt cạn", không biết bơi, nên đương nhiên sẽ không tham gia vào trò vui dưới nước này. Cô đưa bàn tay mũm mĩm của mình lên, ra hiệu đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
Cá này có thể mang về kho, nấu canh, hấp hoặc làm món cá nấu canh chua hay cá kho cay đều rất ngon. Ánh mắt Lăng Điềm tràn đầy mong đợi nhìn về phía chị cả. Bị ánh mắt tin tưởng đó nhìn chằm chằm, Lăng Kiều cảm thấy áp lực nặng như núi đè. Cô thầm nghĩ có phải lúc nãy mình đã lỡ nói khoác hơi sớm rồi không? Lát nữa mà không bắt được con cá nào thì thật mất mặt chết đi được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT