"Ngoan, đừng khóc nữa."
Phi Túc từ trong túi móc ra một cây kẹo mút, xé giấy kẹo rồi nhét vào tay cậu bé mập kia.
"Mẹ ơi, oa, kẹo."
Ai cho sữa thì người đó là mẹ. Cậu bé mập mở to đôi mắt vừa khóc ướt nhẹp, kiễng mũi chân xin kẹo Phi Túc, cũng ngay lập tức quên luôn nỗi sợ.
"Ôi chao, được đấy, cậu còn mang theo món đồ mà trẻ con và mấy cô gái nhỏ thích nữa."
Caesar nhìn cậu chàng kia cũng đã mười hai, mười ba tuổi rồi lại ôm một đứa trẻ sáu tuổi, toàn thân của thú nhân yêu miêu đang tỏa ra mùi "tình thương của mẹ". Không thể không nói, đó có phải là thiên phú của chủng tộc không? Mặc dù không có vẻ ngoài ma mị, quyến rũ của yêu miêu bình thường, nhưng đã thừa hưởng bản tính trời sinh của yêu miêu là yêu thích trẻ con, yêu thích con đàn cháu đống.
Phi Túc không đáp lời Caesar, trong lòng anh ta cũng khổ sở lắm chứ. Nếu không phải trước đây Điềm Điềm không chịu gả cho anh ta, thì bây giờ con của họ chắc cũng lớn chừng này rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play