Đây chính là nỗi phiền muộn của Hoắc Hoài An lúc này. Hoàng thượng xưa nay vẫn luôn e dè những gia tộc võ tướng như họ. Dù ông là bề tôi trung thành và đắc lực của ngài, cũng không dám chắc Yên Đế chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của mình.
Nếu lần xuất chinh này mà ông không mang theo con trai cả, e rằng sẽ khiến Yên Đế cho rằng ông thiếu tận tâm, không hết lòng vì nước.
Hoắc Hoài An thở dài, chẳng lẽ bị nhiễm phong hàn còn có thể lây cả tính cách của một người cho nhau sao? Nếu không phải con trai vẫn là con trai đó, ông cũng phải nghĩ rằng chúng đã bị ai đó đánh tráo rồi.
Sử Thị cũng hiểu được ý của Hoắc Hoài An, lòng dạ rối bời, vừa lo lắng vừa đau xót. Dù là Hướng Thiên hay Hướng Túc, lần xuất chinh này chắc chắn phải có một đứa đi theo. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cho dù bà có thương con trai nhỏ hơn, nhưng bất kể đứa nào phải đối mặt với hiểm nguy, bà đều không thể chịu đựng nổi.
Đặc biệt là bộ tộc Đại Xích, một thế lực ở Tây Bắc mà Yên Đế đã phải tính toán rất lâu mới dám động binh thảo phạt. Tiếng tăm hung hãn của họ, ngay cả một người phụ nữ quanh năm ở nhà như bà cũng từng nghe qua.
Bà thở dài, trong lòng trăm mối tơ vò.
….

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play