Lăng Quốc Phú không cảm thấy đó là sự chế nhạo của đồng nghiệp, mà chỉ coi đó là lời khen ngợi cho thái độ ham học hỏi của mình, và ngầm chấp nhận biệt danh này.
Bây giờ thì hay rồi. Lời nói vừa rồi của Lăng Điềm vừa dứt, những người đó còn không biết sẽ nhìn ông ta bằng ánh mắt nào. Trong số đó có vài người là người nhà lãnh đạo, lại là những người thích buôn chuyện nhất. Nếu họ tò mò về chuyện của ông ta, việc cử người đi điều tra một chút là điều rất đơn giản.
Lăng Quốc Phú nghĩ đến vụ bê bối cách đây không lâu, khi ông ta và em gái bị đồn lấy tiền mừng cưới của cháu trai để ra ở riêng, sau lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.
“Chú ba, không có việc gì thì cháu đưa Bảo Trân với Bảo Châu về đây ạ, chú không cần tiễn đâu.”
Lăng Điềm rất hài lòng với hiệu quả màn xuất hiện của mình. Người chú út này của cô coi trọng thể diện nhất, sau phen hôm nay, e rằng từ nay về sau ông ta cũng không dám để Lăng Bảo Trân bén mảng đến cửa nhà cô nữa, sợ bị người ta gán cho cái tiếng ham giàu ghét nghèo, vong ân bội nghĩa.
Lăng Bảo Trân lúc này vẫn còn mơ hồ, chưa kịp hiểu hết ý nghĩa những lời chị họ hai vừa nói, theo bản năng đi theo sau cô rời khỏi. Về phần Lăng Bảo Châu, cô ta ý thức được chị họ hai đang làm gì, nhưng chẳng phải cha cô ta thích chị cả nhất sao? Ông ta mất mặt thì liên quan gì đến cô ta. Cô ta cũng lặng lẽ như một cái bóng, bám sát gót Lăng Bảo Trân rời đi.
Chờ ra đến bên ngoài, bị ánh nắng chiếu vào, Lăng Bảo Trân mới hoàn hồn. Hình như vừa rồi chị họ hai đã làm bẽ mặt cô ta một trận. Nhưng những lời chị ấy nói hình như cũng đúng là những việc cha cô ta đã làm. Bởi vậy, Lăng Bảo Trân nhìn bóng lưng chị họ hai, nhất thời không biết nên nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT