Quả nhiên, ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng, chỉ có thể mơ giữa ban ngày.
“Đúng vậy đó, giờ em nhìn thấy cô ta là sợ rồi. Nói phải trái thì cô ta giả ngốc, nói thẳng thì cô ta lăn ra khóc. Em sắp bị hành hạ đến phát điên rồi.”
Lăng Điềm hậm hực cắn mạnh que kem đậu xanh, trông như thể đang ăn thịt người vậy.
“Nhưng đó là nhà của em mà, sao em phải sợ một người ngoài chứ? Dù có khó chịu, người nên đi phải là cô ta, sao lại là em?”
Phi Túc rất vui vì cô bé của anh gặp khó khăn là nghĩ đến anh đầu tiên, cũng rất tận hưởng khoảng thời gian hai người ở bên nhau này. Nhưng so với niềm vui của bản thân, anh càng mong muốn Điềm Điềm được vui vẻ hơn.
Lúc này, Phi Túc vẫn chưa biết mình chỉ là "lốp dự phòng" khi Điềm Điềm không tìm được chị cả. Trong lòng đắc ý, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc phân tích phải trái với cô gái nhỏ.
“Rắc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play