Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Lăng Mỹ Lệ, Bạch Xuân Kiều không hề muốn mình trở thành người mất mặt tiếp theo. Mặt đỏ bừng, cô ta vội vàng móc từ trong túi ra một xấp tiền, chỉ sợ động tác của mình quá chậm chạp.
“Chỉ có năm mươi đồng thôi ạ. Chị dâu cả, em thật sự không biết đây là tiền mừng cưới của Khôn Nhi. Mẹ cho em, em từ chối không được nên mới đành nhận. Nếu biết thì chắc chắn em đã không lấy đâu chị.”
Bạch Xuân Kiều thật sự không biết sao? Chưa chắc. Chỉ là cô ta đang giả ngu mà thôi.
Triệu Mai giật lấy xấp tiền trên tay Bạch Xuân Kiều, hừ lạnh một tiếng.
“Bố, bố cũng thấy rồi đấy. Không phải con với Quốc Khánh không độ lượng. Bố yên tâm đi, cho dù có ra ở riêng, chỉ cần bố muốn, con và Quốc Khánh vẫn sẽ chăm sóc bố.”
Không phải Triệu Mai thật lòng hiếu thảo, mà là trong tay ông bà già vẫn còn mấy mẫu ruộng quý giá. Chỉ cần không còn lũ sâu mọt như Lăng Mỹ Lệ và Lăng Quốc Phú, đợi đến khi bà ta xây nhà xong, toàn bộ tiền phụng dưỡng, lương thực, quà cáp lễ tết hàng năm chú hai mang đến sẽ thuộc về bà ta hết. Ông bà già ăn được bao nhiêu đâu, những thứ này mang đi bán cũng được khối tiền.
Nếu bà cụ vẫn cố chấp không biết điều thì cứ đến ở với con trai con gái cưng của bà ta đi. Ông cụ thì dễ đối phó hơn, hơn nữa ông ta lại coi trọng người con cả là Lăng Quốc Khánh, nên sẽ không gây ra phiền phức gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play