Nếu Phi Lôi Đình biết được suy nghĩ lúc này của con trai, có lẽ ông tức chết mất. Với cái vóc dáng ấy của anh mà làm cho cái giường nhỏ, người ta lại tưởng ông bố này ngược đãi con cái. Ông đã đặc biệt thuê thợ mộc đóng cho anh cái giường lớn đủ cho ba, bốn người lăn lộn, vậy mà giờ cũng thành lỗi của ông.
Đúng là có người yêu vào là quên cả cha. Vẫn là sinh con gái tốt hơn.
Lăng Điềm nhìn cái đầu to đang cẩn thận quan sát mình, bình thường lúc tán tỉnh cô thì mạnh bạo lắm cơ mà, sao giờ lại giả vờ ngoan hiền thế này. Cô không tin anh chàng này có thể nhịn được bốn năm thật.
"Vậy em về đây, nói với mẹ em là anh không muốn đến nhà."
Lăng Điềm hừ một tiếng, bĩu môi làm bộ muốn đứng dậy đi. Phi Túc vội vàng kéo tay cô lại.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Điềm Điềm, cảm giác như bị nghiện vậy. Hai bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô không chịu buông, khí thế ban nãy lập tức xẹp lép.
"Anh đâu có không muốn, anh vui lắm chứ, vui lắm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play