“Mẹ nhìn xem, trong quán người ra người vào tấp nập như vậy, bán được bao nhiêu đồ, tiền thu về đều qua tay bọn họ hết. Anh Đa Lộc thì còn tạm chấp nhận được, dù sao cũng là em trai ruột. Nhưng cái người phụ nữ kia, cô ta là cái thá gì chứ? Biết người biết mặt làm sao biết lòng dạ. Nếu người ta thực sự lén lút giấu giếm ba hào, năm hào thì ai mà biết được. Cho nên tiền bạc trong quán này, vẫn là phải để người trong nhà trông coi thì mới yên tâm được mẹ ạ.”
Lương Phương càng nói càng cảm thấy mình có lý. Đồ kho trong quán bán ra đều phải cân đo đong đếm. Nếu như người bán hàng cố tình ấn mạnh quả cân một chút, hoặc là hào phóng bỏ qua phần lẻ vượt quá không nhiều, thì sự chênh lệch này cũng rất lớn rồi. Một ngày mà có sai số trong việc cân đo là chuyện hết sức bình thường, bởi vậy mà có thể dễ dàng giấu đi không ít tiền.
Nhìn thấy khách hàng ra vào nườm nượp trước cửa tiệm, chú em út và người phụ nữ kia bận rộn không ngơi tay, có thể tưởng tượng được công việc làm ăn của quán đồ kho này tốt đến mức nào. Không chừng hiện tại chú em út chính là đang làm như vậy đấy. Nếu không thì tại sao một người tốt bụng như ông ta lại đứng ra trả nợ giúp mấy gia đình bọn họ chứ? Còn không phải là vì ông ta đã vơ vét được những khoản béo bở khác hay sao?
Lương Phương càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Tại sao mọi lợi ích đều để chú em út hưởng hết, ngay cả tiếng tốt cũng đều thuộc về một mình ông ta? Đừng tưởng rằng bà ta không biết những lời bàn tán xì xào trong thôn dạo này. Họ nói vợ chồng bà làm anh, làm chị dâu mà bất công, bạc đãi Vạn Đa Lộc. Ban đầu trong lòng bà ta cũng có chút áy náy, ngượng ngùng. Nhưng bây giờ lên thành phố nhìn tận mắt rồi mới thấy, hoàn toàn không phải là chuyện như vậy. Giỏi lắm chú tư nhà ông ta, thật quá đáng hết chỗ nói!
“Con nhìn người ta tính toán nhanh nhẹn biết bao nhiêu kìa. Với trình độ toán học đó của con, chỉ là bán mấy quả trứng gà cho người bán hàng rong ngoài chợ thôi mà cũng phải đếm trên đầu ngón tay, tính toán cả nửa ngày mới xong. Vậy mà còn đòi quản lý sổ sách cho Kim Chi nữa à? Đừng có gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi.”
Bà Thái không hề nể nang mặt mũi của con dâu chút nào. Tình thế bây giờ đã khác xưa rồi. Trước kia, bà lo lắng con dâu xúi giục con trai không hiếu thuận, tương lai không chăm sóc bà lúc về già. Tính tình của bà lại không phải kiểu người thích tranh chấp, cãi vã ầm ĩ, cũng không giống những bà mẹ chồng khác thích đối đầu với con dâu. Ngày xưa nếu có chút xung đột, va chạm gì, bà đều nhường nhịn mấy cô con dâu.
Nhưng bây giờ bà đã có đứa con trai út hiếu thuận, lại có cô con gái thứ hai giàu có. Dù cho mấy đứa con trai và con dâu lớn có không nuôi bà đi chăng nữa, bà cũng không cần phải lo lắng sẽ bị chết đói. Đương nhiên, bà cũng không cần phải dỗ dành, nịnh nọt mấy người như Lương Phương bọn họ nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play