Về phần gia đình Lăng Quốc Đống, họ còn ước gì chính mình được ra tay nên càng không có ý định ngăn cản, nhất là Vạn Kim Chi. Cô ngại đánh đàn ông, nhưng đàn ông đánh đàn ông thì cô chẳng có lý do gì để không vui cả.

"Lăng Quốc Khánh! Đừng đánh nữa! Đó là con trai anh đấy!"

Người khác có thể nhịn, nhưng người làm mẹ như Triệu Mai thì không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô đẩy người đàn ông đang vung gậy ra. Lăng Quốc Khánh cũng thuận thế lùi sang một bên, cố làm ra vẻ trách móc người vợ trước mặt:

"Cô cứ chiều chúng nó đi! Mấy đứa con trai này đều bị cô làm hư rồi!"

"Nhanh qua đây xin lỗi hai em cho ba! Nói xem sau này các con còn dám tái phạm nữa không?"

Tay Triệu Mai một trái một phải véo nhẹ vào tai hai đứa con trai, kéo chúng đến trước mặt Lăng Kiều và Lăng Điềm.

"Hu hu hu… anh xin… xin lỗi…"

Lăng Kiều nhìn hai người anh họ vẫn còn là những đứa trẻ con nít trước mặt. Mối thù của kiếp trước cô đã tự tay kết thúc. Đời này, tốt nhất là họ đừng bao giờ dính dáng đến cô nữa.

"Mẹ ơi, chúng ta đến nhà bác cả bắt gà thôi."

Lăng Kiều nắm tay em gái, không thèm nhìn Triệu Mai hay Lăng Khôn và Lăng Xuân nữa, dứt khoát quay đầu lại nhắc mẹ về chuyện gà mái.

Trong lòng Triệu Mai đau như cắt, nhưng lúc này cô ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận mất hai con gà mái. Theo cách nhìn của cô ta, việc Lăng Kiều nhắc đến chuyện gà mái chính là dấu hiệu của sự tha thứ. Vẻ mặt căng thẳng của cô ta cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.

"Còn không mau cảm ơn em của các con đi! Lúc đó các con không cẩn thận đẩy hai em xuống ao, chẳng phải trên bờ còn có người khác sao? Cho nên các con đã chạy về nhà tìm người giúp đỡ. Sau này gặp chuyện đừng có hoảng sợ như vậy nữa, biết chưa?"

Triệu Mai tranh thủ cơ hội giải thích trước mặt mọi người. Rằng hai đứa con trai của mình không phải cố ý đẩy con gái nhà chú hai xuống nước, và sau khi sự việc xảy ra, chúng cũng đã chạy về nhà gọi người, chỉ là vì còn nhỏ, không hiểu chuyện, lại bị sợ hãi quá mức mà thôi, hoàn toàn không có ý định hãm hại Lăng Kiều và Lăng Điềm.

"Cái gì gọi là 'sau này' ạ? Chẳng lẽ bác cả còn định bảo hai anh lúc nào đó lại đẩy chúng cháu xuống nước lần nữa hay sao?" Lăng Kiều tỏ vẻ ngây thơ, bối rối.

"Nhưng mà bác cả nói cũng đúng. Lúc đó chắc anh cả với anh hai sợ lắm. Nhà bà nội cách sông Hắc Long không xa, đi bộ cũng chỉ mất mười phút thôi. Chắc hai anh sợ đến mức chân mềm nhũn ra nhỉ? Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chị em cháu đã về đến nhà rồi mà vẫn chưa thấy hai anh gọi được người đến giúp."

Triệu Mai bị cháu gái lớn chặn họng, mặt tái xanh. Nhưng những gì Lăng Kiều nói là sự thật. Hai thằng nhóc đó căn bản không hề có ý định gọi người giúp đỡ, về đến nhà là trốn luôn trong phòng. Nếu không phải vợ chồng cô ta thấy có điều bất thường, gặng hỏi mãi, thì còn chẳng biết hai đứa đã gây ra chuyện tày trời này.

Ở kiếp trước, sự việc diễn ra đúng như vậy. Mãi đến khi có người qua đường phát hiện và cứu Lăng Kiều, Lăng Điềm lên bờ thì đã muộn. Lăng Kiều mạng lớn, chỉ bị uống no nước. Nhưng Lăng Điềm thì số phận kém may mắn hơn, lúc được vớt lên đã gần như ngừng thở. May mà đội trưởng sản xuất quyết đoán, không sợ xui xẻo mà dùng xe công nông của đội đưa con bé thẳng đến bệnh viện huyện. Người thì cứu được, nhưng do não thiếu oxy quá lâu, cô bé đã trở thành một đứa trẻ ngây dại.

Giống như suy nghĩ trước đó của Lăng Kiều, cô mang mối hận từ kiếp trước, nhưng tình huống cụ thể của Lăng Kiều và Lăng Điềm ở kiếp này ra sao thì cô cũng không rõ. Vì vậy, cô chỉ nhắc đến hai con gà mà không nói thẳng là tha thứ. Bởi vì, ngay cả khi họ muốn cầu xin sự tha thứ, người có quyền quyết định nhất lại không chắc có phải là cô hay không.

"Quốc Đống, nước nóng em đun trên bếp rồi đấy, lát nữa anh giúp con gái đổ nước tắm gội nhé. Em sang nhà chị dâu lấy gà đây."

Sự thật cuối cùng là gì, không cần nhà anh hai Lăng phải nói nhiều, mọi người đều đã thấy rõ. Gia đình anh cả Lăng càng cố giải thích thì càng lộ rõ sự gian dối. Dù thế nào đi nữa, cái tiếng xấu "suýt hại chết em họ" của hai đứa con nhà họ đã không thể gột rửa được.

(*) Càng cố giải thích càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

Lăng Quốc Khánh và bà vợ Triệu Mai nhìn ánh mắt dò xét của những người trong thôn, trong lòng cảm thấy khổ sở. Lần này đến nhà chú hai xin lỗi và đền bù, họ đúng là mất cả chì lẫn chài. Lăng Khôn và Lăng Xuân vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của việc này, chỉ cảm thấy ấm ức vì bị phạt oan, còn đang ôm mông đau điếng, chỉ muốn mau về nhà mách lẻo với bà nội, quyết không chịu thiệt thòi vô cớ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play