“Meo... ô...” Âm thanh đứt quãng ấy lại vang lên vài lần, khiến Du Hạ bỗng cảm thấy lo lắng vô cớ. Một tia ý thức mơ hồ như đang dẫn lối, khiến cô hướng sự chú ý về không gian kỳ dị trước mặt.

Đây là một không gian sắp sụp đổ. Nơi từng là đồng cỏ xanh tươi giờ hóa thành đất đai khô cằn, mặt đất nứt toác chia cắt thành từng mảng, nhà cửa thì gần như bị hủy hoại hoàn toàn.

Từ những khe nứt dưới đất, lửa và dung nham trào lên như muốn nuốt chửng tất cả.

Một con báo con đang cuộn tròn trên một tảng đất tách rời, một số bộ phận trên cơ thể đã mờ nhạt và dần biến thành màu lam nhạt, sắc màu ấy cũng đang từ từ tan biến.

Con báo con chính là thể tinh thần của Hoắc Lẫm, và nơi này là tầng sâu nhất trong thế giới tinh thần của anh, còn gọi là “cảnh giới tinh thần”.

Cảnh giới tinh thần của mỗi lính gác đều có biểu hiện hình tượng khác nhau, phản ánh tính cách, trải nghiệm sống và mối liên kết với thể tinh thần của họ.

Tình trạng của cảnh giới tinh thần cũng thể hiện tình trạng tinh thần và thể chất hiện tại của lính gác.

Rõ ràng, cả thể chất lẫn tinh thần của Hoắc Lẫm đều đang rơi vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm. Trong trường hợp này, dù có dùng bao nhiêu thuốc dẫn đường cũng vô dụng, chỉ có dẫn đường tinh thần mới có thể cứu chữa.

Con báo con vẫn không rời mắt khỏi Du Hạ. Sự xuất hiện của người dẫn đường như cô khiến nó hồi phục một chút nguyên khí, nhưng vẫn yếu ớt đến mức không thể đứng dậy.

Du Hạ cảm nhận được con báo nhỏ đang cầu cứu, không do dự, cô lập tức bơi về phía nó.

Cảnh giới tinh thần đang sụp đổ gây áp lực lớn lên tinh thần của Du Hạ, dòng dung nham nóng rực cũng ngăn cản cô đến gần con báo, khiến cô thoáng chần chừ.

“Meo... ô...” Con báo nhỏ khẽ kêu lên. Nguy hiểm, đừng lại gần.

Du Hạ dừng lại bên dòng dung nham đang phun trào. Trong khoảnh khắc ấy, dòng nước dần tụ lại quanh người cô, một làn sóng lớn bỗng trào lên từ mặt nước bên dưới, ào ào lao về phía dung nham.

Trước khi bị nhấn chìm bởi đợt sóng ấy, con báo nhỏ đã được Du Hạ nhanh chóng bế lên.

Tất cả hành động của cô như được điều khiển bằng bản năng. Ý niệm chữa lành và tái sinh dâng lên từ sâu trong ý thức, hóa thành dòng nước bao trùm lên cảnh giới tinh thần đang sụp đổ của Hoắc Lẫm.

Dòng nước nhanh chóng dập tắt dung nham, cuốn trôi mọi tàn tích và hủy hoại.

Không rõ đã bao lâu, thủy triều rút xuống, để lại một bãi cát vàng nhạt trải dài.

Cảnh tượng ban đầu là một thảo nguyên hoang vu, nay đã biến thành một hòn đảo nhỏ xinh đẹp giữa đại dương. Bên bờ biển là mảng đất liền phủ xanh cỏ non và những bông hoa trắng li ti.

Du Hạ nhẹ nhàng đặt con báo nhỏ xuống lớp cỏ mềm.

Con báo vẫn rất yếu, cô cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy nó, dùng thể tinh thần của mình để chữa trị và an ủi.

Ngay khi chạm vào con báo, những vết thương trên cơ thể nó bắt đầu lành lại, các phần mờ nhạt cũng dần trở nên rõ ràng và vững chắc hơn.

Dần dần, Du Hạ cảm thấy mệt mỏi, không lâu sau đó thì gục ngã, đổ người lên cơ thể của người đàn ông đang hôn mê.

Cá heo biển, hình thái thể tinh thần của cô cũng nằm xuống, ôm lấy con báo nhỏ đang thiếp đi.

Ngay khi cô đổ xuống người anh, một chiếc đuôi thú màu đen to lớn quấn quanh eo cô.

Hoắc Lẫm, người đã hồi phục phần lớn trạng thái tinh thần, lập tức mở mắt.

Anh nhìn thấy cô gái đang nằm trên người mình, theo phản xạ liền ôm chặt lấy cô, như thể sợ cô sẽ bị ai đó giành mất.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tinh thần mình thoải mái đến thế.

Anh chăm chú nhìn Du Hạ, trong lòng trào dâng vô vàn cảm xúc.

Đây là tinh thần lực của cô sao? Ấm áp, ngọt ngào, còn khiến người ta dễ chịu hơn cả cơn gió xuân nơi Lộ Pháp Tinh.

Anh từng nhiều lần bị tổn thương trong chiến đấu, nhưng chưa từng nhận được sự chữa trị nào đúng nghĩa.

Người dẫn đường vốn đã hiếm, muốn được chữa trị tinh thần còn phải tiêu tốn rất nhiều điểm cống hiến, xếp hàng dài đằng đẵng.

Còn với những lính gác như anh, không quyền không thế, đến cả tư cách xếp hàng cũng không có. Chỉ có thể dựa vào khoang trị liệu và thuốc dẫn đường để cầm cự.

Và kết quả, chính là cảnh giới tinh thần tan vỡ, ý thức bị mắc kẹt mãi mãi nơi sâu thẳm, không bao giờ tỉnh lại hoặc bị dị hóa thành dã thú mất hoàn toàn ý thức bản thân.

Vậy mà cô gái trước mặt lại không tiếc tinh thần lực của mình để cứu anh, không chút do dự.

Anh cúi nhìn cô gái đang tựa vào ngực mình, ánh mắt vốn lạnh lùng từ lâu bỗng dịu lại.

Nếu không phải đang ở chiến khu nguy hiểm, có lẽ anh sẽ cứ giữ cô trong vòng tay như thế, chẳng nỡ đánh thức dù chỉ là một giấc ngủ ngắn.

Nhưng nơi này không an toàn, anh buộc phải đưa cô rời khỏi chiến trường.

Thể tinh thần là báo đen của anh đang canh gác xung quanh họ. Sau khi được chữa lành, nó đã trở lại hình dạng bình thường. Cá heo nhỏ, tinh thần thể của cô gái thì đang tựa đầu vào lưng báo.

Nhìn chú cá heo nhỏ màu hồng đang thở yếu ớt, Hoắc Lẫm cũng thấy lòng mình dịu lại.

Nó đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực. Tuy chưa rơi vào trạng thái ngủ đông, nhưng cũng rất yếu. Chiếc đuôi cá mềm mại rũ xuống, khẽ lắc lư bên má báo đen, khiến báo không nhịn được mà vươn đầu liếm nhẹ một cái.

Vị ngọt dịu dàng lan tỏa khắp não bộ của Hoắc Lẫm, anh khẽ hít sâu một hơi, cổ họng khẽ chuyển động.

Hương vị pheromone của cô... thật sự quá mê người.

Anh nhẹ nhàng bế cô lên, mái tóc dài màu hồng nhạt xõa xuống theo chuyển động.

Hoắc Lẫm nhìn khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn vô cùng tinh xảo của cô, rồi ôm cô lao nhanh về nơi an toàn.

Du Hạ cảm thấy mình vừa có một giấc ngủ cực kỳ sâu. Khi tỉnh lại, cơn đói từ bụng cồn cào dâng lên, cổ họng thì khô khốc như muốn bốc khói.

“Khát...” Cô khẽ mở mắt, giọng khàn đặc thì thầm.

Một chai nước lập tức được đưa đến môi cô, dịu dàng giúp cô uống từng ngụm.

Du Hạ uống hết hơn nửa bình mới thấy dễ chịu hơn một chút. Cô mở to mắt, chậm rãi nhìn rõ gương mặt trước mặt mình.

Một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ngay trước mắt.

Cô ngẩn người, chính là người đàn ông vừa mới gặp…

Ngũ quan của anh rõ nét, đôi mắt hổ phách sắc lạnh. Khi không nói gì, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. 

Gương mặt với đường nét mạnh mẽ khiến anh trông như một con thú hoang chưa được thuần hóa.

Nhưng lúc này, khi đang chăm chú nhìn cô, vẻ sắc sảo trên khuôn mặt anh dường như cũng dịu lại…

"Còn khát không?" 

Hoắc Lẫm khẽ lắc lắc chai nước trong tay, rồi đưa lên môi cô.

Du Hạ khẽ gật đầu, ôm lấy bình nước uống mấy ngụm liền, sau đó mới đẩy ra.

Dù vậy, cô vẫn thấy khát.

Không chỉ cổ họng khô rát, mà còn có cảm giác như cả người đều khao khát được ngâm mình trong nước.

Cô liếm môi, nhìn chằm chằm vào chai nước còn trong tay anh nhưng không mở lời xin thêm. Cô quay đầu nhìn quanh rồi hỏi:

“Đây là đâu?”

Từ phía ngoài, vẫn nghe văng vẳng tiếng súng đạn. Du Hạ đoán họ chắc vẫn còn ở giữa chiến trường nguy hiểm kia.

"Đây là một trạm gác bị bỏ hoang. Em tạm thời an toàn." 

Hoắc Lẫm thấy cô không định uống thêm, bèn đậy nắp lại, cất vào túi. Anh cũng không có ý định uống một ngụm nào.

Còn chưa đầy nửa chai nước. Trước khi cô uống cạn, anh buộc phải tìm thêm vật tư và nước. Cô có tinh thần thể thuộc loại cá heo biển, là hệ thủy. Tất nhiên sẽ cảm thấy khát nước hơn người bình thường.

Nhìn Du Hạ đang cố chịu khát, anh thở dài một hơi mà lòng nặng nề, trong lòng không khỏi trách móc người lính gác kia vì sao lại tự ý đưa cô rời khỏi nơi an toàn mà đến đây.

Hoắc Lẫm lấy ra hai ống dung dịch dinh dưỡng cuối cùng, đưa cho Du Hạ.

Cô nhìn chất lỏng màu hồng nhạt trong tay anh, nghi hoặc hỏi:

“Đây là gì?”

" Dịch dinh dưỡng." 

Hoắc Lẫm không ngạc nhiên khi cô không biết. Người dẫn đường như cô thường sống trong môi trường tốt, hầu hết đều ở tinh cầu cấp A hoặc S, hiếm khi phải ăn những loại thực phẩm thay thế nhanh như thế này.

"Cái này có thể giúp cô no bụng." 

Anh kiên nhẫn giải thích, rồi mở nắp một ống, đưa tới miệng cô.

“Tuy mùi vị có thể hơi khó nuốt với cô, nhưng giờ cô cần ăn một chút gì đó. Lát nữa tôi sẽ cố tìm thêm đồ ăn ngon hơn.”

Nghe xong, Du Hạ liền uống một ngụm từ tay anh. Vị chua ngọt dễ chịu, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng.

Mắt cô sáng lên, gần như không chờ nổi mà tu hết cả ống dinh dưỡng trong tay.

Thấy cô không hề tỏ ra ghét bỏ hay khó chịu, Hoắc Lẫm thầm nghĩ có lẽ cô thật sự đói đến mức không để ý đến mùi vị nữa. Anh cần nhanh chóng đi tìm thêm thức ăn.

Uống xong một ống, Du Hạ nhìn thấy anh đang mở tiếp ống thứ hai để đưa cho mình, cô không vội uống mà hỏi:

“Còn anh thì sao?”

Hoắc Lẫm hơi sững lại, thấy cô đưa ngược lại ống dinh dưỡng, mới hiểu là cô đang lo lắng cho anh.

" Tôi ăn rồi." 

Anh khẽ cong môi, đưa lại vào tay cô.

Du Hạ thấy tinh thần anh ổn định, mắt sáng, ngay cả những vết thương trên người trông cũng đỡ hơn nhiều, liền không nghi ngờ gì nữa, uống nốt ống còn lại.

“Phù...” 

Cô xoa bụng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Dinh dưỡng dịch giúp cơ thể duy trì năng lượng, nhưng lại không mang lại cảm giác no bụng rõ rệt.

Ngoài ra, điều khiến Du Hạ cảm thấy lạ là: cô vừa uống nhiều nước đến vậy, mà bụng không hề trướng, thậm chí cảm giác "vừa uống gần cả lít nước" cũng không rõ ràng như trước.

Chắc là do đói quá rồi… 

Cô nghĩ thầm.

Hoắc Lẫm lúc này đang nửa ngồi xổm trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú:

“Là người giám hộ của cô đưa cô đến đây à?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play