Nụ cười của Khương Dư Linh có vài phần không thể hiểu được. Nhưng cô rất đẹp, nụ cười đó giống như băng tuyết tan chảy, có một loại cảm giác "nhất kiến vạn niên" (vừa gặp đã ngàn năm).
Hứa Tấn Trình bị kinh diễm, nhưng rất nhanh anh liền hoàn hồn. Anh kể lại cặn kẽ chuyện chiều nay, trong lúc còn xen lẫn rất nhiều chuyện không đâu.
Nói tóm lại, chiều nay đột nhiên có ba người đàn ông đến dò hỏi tình hình của Khương Dư Linh. Họ hỏi ký túc xá cô ở đâu, ở trường cô có bạn thân không, cô thường thích đi những đâu, còn hỏi cả thời gian biểu của cô.
Ba người đàn ông này trông có vẻ là người ngoài trường. Họ hỏi thăm tình hình của Khương Dư Linh qua một người bạn của Hứa Tấn Trình. Người bạn đó biết Hứa Tấn Trình để tâm đến Khương Dư Linh, liền nói cho anh biết chuyện này.
Nói đến đây, Hứa Tấn Trình còn không quên khoe khoang quan hệ xã giao của mình. Anh khẽ mỉm cười, vẻ ngoài ôn tồn lễ độ: "Người ở Đại học Lâm An, hơn nửa anh đều quen biết. Tiểu sư muội yên tâm, anh sẽ không để bất kỳ ai đụng chạm đến em."
"Vậy cảm ơn sư huynh."
Khương Dư Linh cảm thấy Hứa Tấn Trình không nói hoàn toàn sự thật. Thân phận của cô ở trong trường quan trọng đến mức đó, nói như vậy, Khương Nhĩ Phàm trong tình huống chưa rõ hết mọi chuyện, sẽ không dám tùy tiện nhúng tay vào, ít nhất là không nhanh như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play