Trong điện Trường Phúc, Tô cô cô đang giúp Thẩm Đại Kiều bôi thuốc, nơi mắt cá chân bị bụi rậm cào trúng trên núi Thanh Nguyên giờ đây đã gần như lành hẳn, lớp vảy cũng bong gần hết. Triệu quý phi đứng bên nhìn, không khỏi bật cười:
“Con nhóc này, diễn cũng sâu thật đấy.”
Lúc mới đến, nhìn băng vải quấn trên vết thương đẫm máu, cứ tưởng bên trong thương thế nặng nề, ai ngờ toàn là giả, máu thấm ra đều là huyết gà, chỉ để làm bộ làm tịch.
Thẩm Đại Kiều mím môi cười, kế khổ nhục kế vốn là nàng định dùng ở trên điện, đâu ngờ phu nhân Vĩnh Lâm hầu lại yếu ớt đến thế, mà Vĩnh Lâm hầu lại ngăn kịp thời, thành ra nàng còn chưa kịp thi triển.
“Ngươi nói Vĩnh Lâm hầu à.” Ý cười trên mặt Triệu quý phi nhạt dần, giọng nói mang chút tiếc nuối:
“Đứa nhỏ đó, ta từng gặp một lần từ nhiều năm trước, là đứa lanh lợi khôn ngoan, chỉ tiếc thân thể không tốt.”
Vĩnh Lâm hầu là một võ tướng, phu nhân hắn cũng chẳng phải người yếu nhược, vậy mà trưởng tử sinh ra đã bị phán không sống nổi, thân thể yếu ớt, phải dựa vào thuốc men mà sống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT