Ngày mùng tám tháng Chạp, tuyết bay lả tả, sương trắng phủ lên mái tóc đen nhánh của nàng, lấp lánh như pha lê.
Trên cây trâm vàng được chạm khắc tinh xảo, một đôi minh châu sáng rực rỡ, rực rỡ như chính chủ nhân của nó—kiêu sa nhưng lại vừa đủ mức, không hề quá đà.
Gió thổi qua, tuyết tung bay, nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng. Làn da trắng hơn người thường pha một chút ửng hồng dưới làn gió lạnh, giống như là do thời tiết se lạnh, lại như thể tâm ý đã lộ ra trong vô tình.
Nói đến tướng mạo của Thẩm Đại Kiều, trong bao tiểu thư thế gia của thành Tấn Dương, nàng không tính là đẹp nhất, nhưng cũng thuộc hàng xuất sắc. Chỉ là, ngay cả như bây giờ, khi cả người nàng được bao trong chiếc áo choàng lông trắng muốt, chỉ lộ ra khuôn mặt, Lục đại nhân vẫn thấy nàng vô cùng rực rỡ.
Nhất là khi nàng mỉm cười dịu dàng nhìn về phía mình, đôi mắt ấy, vượt qua hết thảy thế nhân.
Lần này, Lục đại nhân không dời mắt đi. Chẳng qua không phải vì chàng có thể trả lời được câu hỏi kia của nàng, mà là vì bị chính câu hỏi ấy làm chấn động, trong lòng ngẩn ngơ.
Gió lạnh lại thổi tới, tuyết rơi dày đặc hơn, vài hạt rơi lên hàng mi nàng, nặng trĩu khiến nàng chớp mắt, ngưa ngứa. Thẩm Đại Kiều không nhịn được đưa tay lên khẽ phủi, lúc này Lục đại nhân mới lấy lại tinh thần: “Thẩm tiểu thư, tuyết lớn thế này, vẫn nên vào trong tránh một chút thì hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play