Nơi Thừa Ứng đang đứng có vài dấu chân lún sâu, phần mũi chân in đậm hơn cả, phía trước là một mảng bụi cây bị đè rạp xuống. Khí lạnh và ẩm quanh đây mỗi lúc một nặng, tạt thẳng vào mặt khiến đầu mũi buốt đau.
“Nơi này có người ngã xuống.” Thừa Ứng từng theo quân viễn chinh nhiều năm, có thể nhìn ra vài dấu vết. “Bước chân không vững.”
“Thân thủ của Bão Đông rất tốt, sẽ không đến nỗi đi không vững ở chỗ này.” Thẩm Đại Kiều lắc đầu, lo lắng vô cùng. Trừ phi—trừ phi bản thân Bão Đông lúc ấy đã không đứng vững được nữa, nên mới ngã.
Thừa Ứng không đáp, tiếp tục đi về phía trước. Thẩm Đại Kiều kéo váy ướt đẫm sương, vừa định theo sau thì giẫm phải thứ gì đó. Nàng khẽ dời chân đi, thấy trong lớp bùn lộ ra một hạt trân châu trắng.
Thẩm Đại Kiều vội cúi người nhặt lên. Theo đó, sợi dây đeo trân châu bị nàng kéo lên khỏi bùn, trên đó còn vương năm sáu hạt châu lẻ tẻ — đã bị đứt.
Đó là vòng tay của Bão Đông. Hai năm trước, lúc ra phố nàng từng mua tặng cho Bão Đông ở một quầy hàng nhỏ, rẻ mạt lắm, nhưng cô bé lại thích vô cùng, lúc nào cũng đeo trên người không rời.
Giờ đây, nó lại đứt rơi tại nơi này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT