Tiểu Ngư và Lý Nhược Hi cầm túi, đứng ở chỗ vừa rồi tách ra với Trần Mặc, yên lặng chờ hắn xuất hiện.
“Nếu nói Trần Mặc nhà ngươi không thông minh, thứ mà hắn phát minh có thể làm náo loạn cả thế giới. Còn nếu nói hắn thông minh, Trần Mặc ở bên ngươi lâu như vậy mà đến cả một đóa hoa cũng chưa từng tặng cho ngươi. Nếu ta vừa nãy không nhắc nhở hắn, chắc có lẽ hắn vẫn mãi không hiểu. Chẳng lẽ là EQ của tên này đã bị IQ ăn hết sạch rồi?”
Nghe được lời của Lý Nhược Hi, Tiểu Ngư cười lắc đầu: “Có thể là hắn quên mất, nhưng như vậy khá tốt, ít nhất ta vẫn có thể mong đợi hắn nhớ tới chuyện tặng hoa cho ta.”
Tiểu Ngư cười nói.
“Đúng là cô ngốc, ngươi nên chờ mong hắn tặng nhẫn cho ngươi.”
Lý Nhược Hi như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt đau khổ: “Ngươi có một người bạn trai thương ngươi, còn ta thì lại không dám về nhà ăn tết. Năm ngoái, khi ta vừa về tới nhà, ba cô sáu bà đã tới gõ cửa ngay. “Úi chà, Nhược Hi, ngươi còn chưa có bạn trai à? Ta quen một thằng nhóc cũng khá tốt, có cần giới thiệu cho ngươi hay không?” Năm trước còn chưa tốt nghiệp mà đã như vậy, năm nay có khi ta sẽ bị chết đuối trong bãi nước miếng.”
Nhìn thấy Nhược Hi bắt chước đến ra dáng ra hình, Tiểu Ngư bật cười: “Vậy ngươi nhanh chóng đi xem mắt đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT