Buổi họp báo đã diễn ra được nửa giờ đồng hồ, Triệu Mẫn bình thản trả lời các loại câu hỏi xảo trá, bọn họ không làm chuyện gì trái với lương tâm, cho nên không sợ bất kỳ loại công kích nào.

Sau khi cuộc họp báo ký giả kết thúc, Triệu Mẫn dẫn Tiểu Ngư rời khỏi khách sạn Vạn Hào rồi trở về công ty.

Những điều cần nói đã nói hết rồi, tiếp theo là chờ đợi phản ứng của mọi người sẽ như thế nào. Đó không phải là điều mà bọn họ có thể dự đoán được.

Khi các phóng viên đưa tin sau buổi họp báo, trên mạng xác thực xuất hiện phản ứng rất lớn, chủ đề bàn luận đứng đầu những ngày gần đây đều là về công ty Kiến Hành Quân. Buổi họp báo ký giả lần này có thể giải đáp được rất nhiều vấn đề, cũng có thể tỏ rõ thái độ của Kiến Hành Quân.

Thái độ của Kiến Hành Quân rất rõ ràng, vẫn là câu nói lúc ban đầu, bọn họ không sợ những thủ đoạn trong bóng tối kia khiêu khích đến mình, càng sẽ không lùi bước ở bất cứ phương diện nào.

Sức mạnh của công ty Kiến Hành Quân chính là dựa trên trợ lý di động thông minh. Bất luận bên ngoài có bôi nhọ như nào đi nữa, số lượng người dùng trợ lý di động thông minh vẫn tăng lên liên tục như cũ. Cho dù công ty Kiến Hành Quân chỉ có vỏn vẹn một sản phẩm này thì cũng sẽ không phải lo lắng vấn đề tài chính.

….

….

"Thật là dai như đỉa."

Triệu Mẫn ngồi trong phòng làm việc của Trần Mặc, xoa xoa huyệt thái dương của mình. Mấy ngày gần đây có quá nhiều việc xảy ra, chuyện khiến người ta phiền não cũng cực kỳ nhiều.

"Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi."

Trần Mặc suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Ta đã xem buổi họp báo ký giả, ta nghĩ ngươi có thể làm người phát ngôn cho bộ ngoại giao quốc gia rồi."

"Cút."

Triệu Mẫn trợn mắt liếc nhìn Trần Mặc, sau đó trở lại vấn đề chính: "Không biết những người kia sẽ làm ra động tĩnh gì tiếp theo?"

Lợi ích mà trợ lý di động thông minh có thể mang lại quá lớn, khiến cho không ít người đều muốn được chia một phần. Khi những kẻ này không đạt được thứ mình muốn, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tha.

Triệu Mẫn vốn còn đang nghi ngờ, quyết định tổ chức buổi họp báo ra mắt trợ lý di động thông minh của mình rốt cuộc là đúng hay sai. Có điều, bàn luận đúng sai bây giờ cũng đã không còn tác dụng gì nữa.

Đối với những nhà tư bản kia mà nói, bọn họ sẽ điên cuồng cắn xé bất cứ thứ gì có thể chạm tay tới, bất chấp thủ đoạn cũng phải đớp được một miếng thịt. Nhưng khi ngươi đứng ở trên núi cao không gì ngăn trở, bọn họ sẽ không dám động vào ngươi, mà sẽ nịnh bợ, vẫy đuôi với ngươi.

Mà công ty Kiến Hành Quân vẫn còn chưa đạt tới trình độ khiến người ta sợ hãi mà chùn bước.

"Sợ cái gì, nước đến đất ngăn."

"Ngươi tất nhiên là không sợ rồi, có phải phiền đến ngươi đâu. Ngươi chỉ cần ngồi ở đây đọc sách, vùi đầu vào nghiên cứu."

Triệu Mẫn trợn trừng mắt, sau đó liếc mắt nhìn về phía Tiểu Ngư ở bên cạnh Trần Mặc: "Một ngày nào đó, ta để Tiểu Ngư đi xử lý những chuyện phiền phức này, để xem ngươi có đau lòng hay không."

"Liên quan gì tới ta chứ."

Tiểu Ngư ngượng đỏ mặt, không ngờ Triệu Mẫn lại đột nhiên trêu chọc mình.

"Lạc quan một chút, phong ba bão táp rồi cũng sẽ qua thôi."

Trần Mặc nói: "Những việc quan trọng mà công ty cần làm tiếp theo có những gì?"

"Gần đây ta đang bận việc ước định giá trị nhà máy mới và công ty quảng cáo để tiến hành thu mua sau đó, còn chuẩn bị khởi công xây dựng trụ sở chính của công ty, thiết lập các chi nhánh tập trung ở các thành phố lớn trong nước…"

Triệu Mẫn báo cáo với Trần Mặc những sự vụ gần đây của công ty. Sau khi trò chuyện xong, Triệu Mẫn mang theo Tiểu Ngư quay về với công việc bận rộn, còn Trần Mặc cũng trở về khu vực làm việc của chính mình, yên lặng đọc sách.

….

Tối ngày hôm ấy, trong một căn phòng trọ nhỏ cách đại học Tân Hải không xa.

Tiểu Ngư dựa vào trong lòng Trần Mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm tiết mục giải trí trên máy tính, thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Cả một ngày dài như vậy, chỉ có thời điểm buổi tối này là bọn họ mới có thời gian bên nhau.

Nhìn thấy Tiểu Ngư vui vẻ nằm trong lòng mình, trên mặt Trần Mặc cũng lộ ra nụ cười.

Mỗi ngày hắn đều phải nghiên cứu, chỉ khi ở bên Tiểu Ngư thì hắn mới có thể thả lỏng hoàn toàn, không cần nặng đầu suy nghĩ, không cần bàn chuyện công việc, thỉnh thoảng ra ngoài đi tản bộ, dạo phố hoặc là đi xem phim giống một đôi tình nhân nhỏ.

"Tiểu Ngư, cho ngươi xem cái này."

Trần Mặc lấy hai chùm chìa khoá trong túi áo ra, đung đưa ở trước mặt Tiểu Ngư.

Nhìn thấy chìa khóa trong tay Trần Mặc, Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc: "Chìa khóa này sao lại ở trong tay ngươi?"

"Ta nhờ Triệu Mẫn giúp ta mua phòng, sao thế? Có gì không đúng sao?"

Trần Mặc nói.

"Chị Triệu bảo ta giúp nhìn xem, cô ấy cũng không nói là ngươi muốn mua."

Tiểu Ngư đoạt lấy chìa khóa trong tay Trần Mặc rồi lật qua xem lại, quan sát thêm hai lần nữa, cuối cùng xác nhận bản thân không có nhìn lầm.

"Không ngờ Triệu Mẫn lại bảo ngươi đi xem, vậy mà cô ấy cũng nghĩ ra được."

Trần Mặc dở khóc dở cười, ban đầu hắn nhờ Triệu Mẫn đi mua nhà giúp hắn, vốn muốn cho Tiểu Ngư một bất ngờ, không ngờ tới cô ấy lại bảo Tiểu Ngư đi xem nhà.

"Đợi có thời gian, chúng ta dọn qua đó nhé?"

"Tạm thời đừng chuyển qua đó vội, nơi này tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng cũng khá ấm áp. Với lại, để ta chuẩn bị tâm lý thích ứng trước đã, có được không? Căn nhà kia lớn như vậy, ta quét dọn không hết được."

Tiểu Ngư có chút bất đắc dĩ, nói ra.

"Được, đều nghe ngươi hết, nhưng mà ta muốn phần thưởng."

"Ưm ưm…"

Hai phút trôi qua, Tiểu Ngư mới thở hổn hển, xụi lơ ở trong lòng Trần Mặc, trên mặt còn phơn phớt đỏ.

Cộc cộc cộc!

Hai người vừa buông ra không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Có người tới?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play