Phòng 601.
Người đàn ông trên giường nhắm mắt, thần thái an tường, nếu không có vài ống dẫn cắm trên người, trông chẳng khác nào đang say ngủ.
Đầu giường được đặt một lọ hoa tươi.
Không còn quá tươi nữa, có lẽ đã để ba bốn ngày.
Vừa bước vào Từ Hồi Chu đã quan sát, trong phòng không có camera giám sát.
Một người thực vật bị bỏ mặc, từ lâu đã không còn giá trị theo dõi.
Thế nhưng Từ Hồi Chu vẫn làm như một hộ lý thực thụ, giúp người đàn ông xoay người, lau sạch mặt.
Trong quá trình đó, vài sợi tóc rụng trên gối và tăm bông đã chạm vào khoang miệng người đàn ông được đặt vào túi niêm phong sạch sẽ.
Từ Hồi Chu lại lấy ra một ống tiêm nhỏ, nhanh chóng rút vài mililit máu từ cánh tay người đàn ông, niêm phong ống tiêm rồi bỏ vào túi áo blouse, lấy bông cồn ấn vào chỗ tiêm, xác nhận không chảy máu cũng không để lại dấu vết, sau đó Từ Hồi Chu buông tay áo người đàn ông xuống, nhẹ nhàng đặt tay anh ấy lại vào chăn.
Hoàn thành mọi thứ, Từ Hồi Chu đẩy xe dọn dẹp rời đi, đến cửa thì dừng lại liếc nhìn đầu giường.
Một bó hoa vô cùng đẹp, nếu chăm sóc thêm một chút, có thể sẽ nở lâu hơn vài ngày nữa.
Hàng mi dài khẽ động, Từ Hồi Chu buông tay khỏi càng xe, đi đến đầu giường cầm lấy lọ hoa rồi bước vào phòng vệ sinh.
Vài phút sau, anh ôm lọ hoa bước ra đặt lại đầu giường, đúng lúc đó, tai trái của anh nhúc nhích.
"Đinh."
Cửa thang máy mở ra, Lục Tố xách theo hộp bánh bước ra, dáng người cao ráo che khuất một vùng sáng lớn.
Y tá ở quầy y tá hơi sững sờ, ấp úng một hồi rồi đỏ mặt hỏi: "Anh tìm ai vậy?"
Lục Tố mỉm cười: "Lục."
Y tá lập tức chỉ sang bên trái: "601."
Lục Tố rẽ trái, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Ánh nắng chiếu qua cửa kính sát đất vào hành lang, bóng cây loang lổ lay động, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng giày da nhịp nhàng giẫm lên sàn.
Đến chỗ rẽ, một vệt sáng phản chiếu lên cằm Lục Tố.
Hàng mày cậu khẽ động.
Ngay sau đó, một góc xe màu bạc xuất hiện ở chỗ rẽ.
Hộ lý hơi cúi đầu, đẩy xe dọn dẹp đi ngang qua cậu.
Cơn gió nhẹ cuốn theo hương gỗ nhàn nhạt, Lục Tố dừng bước trước cửa phòng 601, mày hơi nhướng lên.
Dạo gần đây đúng là đi đâu cũng có thể chạm mặt người uống vỏ cây hợp hoan lâu năm.
Người thứ hai rồi.
Tên là…
Trước mắt Lục Tố lướt qua bảng tên màu xanh trước ngực người đàn ông, Lý Tường.
"Lý Tường."
Cậu bất ngờ lên tiếng.
Từ Hồi Chu đi thêm hai bước rồi mới dừng lại, đeo khẩu trang, hơi thở làm mờ kính, che giấu mọi cảm xúc trong cặp kính gọng đen.
Anh kéo xe dọn dẹp lùi lại.
Giọng nói trong trẻo giả tạo nghe như một sinh viên làm thêm mùa hè: "Cậu có chuyện gì không?"
Lục Tố cúi xuống nhặt thứ gì đó dưới đất, xoay người bước lên vài bước, đưa về phía Từ Hồi Chu: "Anh làm rơi đồ."
Một chiếc khăn lau.
Bàn tay đeo găng trắng cầm lấy một góc khăn, cặp kính dày nặng làm đôi mắt hơi biến dạng, nhưng con ngươi đen nhánh vẫn bình thản không gợn sóng: "Cảm ơn."
Lục Tố vẫn chưa buông tay, cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đó.
Một đôi găng tay trắng hết sức bình thường, nhưng khi đeo trên tay người đàn ông này lại có dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ, thậm chí còn có chút… khiêu gợi.
Lục Tố hơi nhướng mày, ngón cái, ngón trỏ giữ lại hai giây rồi mới buông chiếc khăn: "Không có gì."
Ánh nắng rơi xuống chân mày của Từ Hồi Chu, anh khẽ gật đầu, quay người lại trong ánh nhìn của Lục Tố, bánh xe của xe đẩy chuyển động trong im lặng, Lục Tố cũng xoay người, "cạch" một tiếng vặn tay nắm cửa.
Cửa sổ mở, gió tự nhiên thổi làm tấm rèm mỏng lay động, phát ra âm thanh loạt xoạt, hoa trên đầu giường vừa được ngâm nước, màu sắc tươi sáng, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.
Người đàn ông trông cũng gọn gàng hơn so với lần trước cậu đến, khuôn mặt được lau chùi rất sạch sẽ.
Lục Tố đặt hộp bánh xuống, vừa mở hộp vừa nói: "Chỗ này của anh đúng là phong thủy tốt, mấy ngày rồi mà hoa vẫn nở đẹp thế này."
Cậu kiên nhẫn cắt một miếng bánh Black Forest còn nguyên quả anh đào, kéo ghế ngồi xuống.
"Bánh anh thích nhất, em ăn thay anh nhé…"
Lục Tố xúc một thìa bánh, hương rượu anh đào đậm đà lan tỏa trong miệng, cậu khẽ nhếch khóe môi.
"Đúng là ngon hơn bánh hạt dẻ."
*
Từ Hồi Chu trở lại xe, lấy ra một chiếc tủ lạnh mini nhiệt độ ổn định từ trong túi giấy, đặt mẫu máu vào bên trong, tim anh đập cực kỳ nhanh, nhưng không liên quan đến việc Lục Tố đột nhiên xuất hiện.
Cơ thể anh có đủ loại bệnh lớn nhỏ, có thể là tim đột nhiên không ổn, cũng có thể do sáng nay chưa ăn gì nên bị thiếu máu.
Từ Hồi Chu tháo găng tay, lấy từ túi ra một thanh sô cô la, khó nhọc bóc lớp giấy gói, sô cô la trắng tỏa ra hương thơm, nhưng với anh ngay cả việc cắn một miếng cũng tốn sức, răng va vào nhau run rẩy, anh chậm rãi nuốt xuống vị ngọt béo ngậy, đầu tựa vào ghế, đôi mắt đen khẽ hấp háy.
Việc Lục Tố đến viện điều dưỡng nằm ngoài dự liệu của anh.
Trong đầu anh thoáng qua hình ảnh hộp bánh mà Lục Tố mang theo, có mùi sữa, hương rượu anh đào, là bánh Black Forest.
Người đàn ông trong phòng 601 tên là Lục Dực Khiêm, 28 tuổi, là tam thiếu gia nhà họ Lục, cũng là anh ba của Lục Tố.
Lục thị đã phong tỏa tin tức, Từ Hồi Chu chỉ có thể tra được nguyên nhân khiến Lục Dực Khiêm trở thành người thực vật là do một vụ tai nạn xe.
Ba mẹ của Lục Tố cũng qua đời trong vụ tai nạn đó.
Từ Hồi Chu im lặng gõ ngón tay lên vô lăng, chờ đến khi sô cô la tan trên đầu lưỡi, anh ho khẽ mấy tiếng, phục hồi chút sức lực rồi mới khởi động xe.
Rời khỏi bãi đỗ xe ngầm, trên bãi đỗ xe ngoài trời, chiếc siêu xe màu xanh Klein chuyển sắc vô cùng bắt mắt.
Chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu này lúc anh đến chưa hề có.
Trong báo cáo anh nhận được, Lục Tố rất thích các môn thể thao mạo hiểm, đua xe là một trong số đó.
Lúc này một chiếc xe khác chạy đến, mục tiêu rõ ràng là chỗ đỗ bên cạnh chiếc siêu xe.
Từ Hồi Chu liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Chẳng mấy chốc Thẩm Dữ Triệt đã xuống xe.
Hôm nay anh ta không đeo kính râm, ôm một bó hoa hướng dương, vừa nghe điện thoại vừa chạy vào khu nội trú.
Đây là lần thứ hai Từ Hồi Chu thấy biểu cảm như vậy trên mặt Thẩm Dữ Triệt, vui vẻ đến mức như thể cả thế giới đều là ngày nắng đẹp.
Lần đầu tiên là vào ngày Thẩm Dữ Triệt được nhận nuôi.
Trong năm người anh em kết nghĩa, Thẩm Dữ Triệt là nhỏ tuổi nhất, cũng là đứa trẻ được yêu thích nhất trong trại trẻ mồ côi, nhưng lại là người cuối cùng được nhận nuôi.
Ngày rời đi, Thẩm Dữ Triệt đã giữ khuôn mặt vui vẻ như vậy, ra sức vẫy tay với anh: "Anh ơi đợi em nhé!"
Nhiều năm sau Từ Hồi Chu mới hiểu rằng, sự vui vẻ của Thẩm Dữ Triệt khi đó không phải vì được một gia đình tốt nhận nuôi, mà là vì chắc chắn rằng anh sẽ không được nhận nuôi nữa.
Khi anh vào trại trẻ mồ côi, có rất nhiều gia đình đăng ký nhận nuôi anh.
Nhưng chẳng bao lâu sau, trong trại trẻ mồ côi bắt đầu lan truyền tin đồn rằng anh là sao chổi, ba mẹ anh đều tự sát, anh cũng có gen tự sát.
Những người đến thăm anh ngày càng ít đi, dần dần không còn ai nữa, vào một ngày hoa hồng trong trại trẻ mồ côi nở rộ từng vùng, đột nhiên có một cặp vợ chồng xuất hiện.
Người phụ nữ có đôi mắt cong cong rất giống mẹ anh, bà cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói dịu dàng: "Con có muốn trở thành người nhà của bà không?"
Bộp!
Ngay khi anh vừa gật đầu, một chậu hoa hồng từ trên trời rơi xuống, đập trúng đầu người phụ nữ, một màu đỏ tươi, thậm chí còn rực rỡ hơn cả cánh hoa hồng, người phụ nữ đổ gục ngay trước mặt anh.
Xung quanh là tiếng la hét và tiếng chửi rủa, hình như có rất nhiều người kéo anh đi, nhưng cũng như chẳng có ai cả, xe cứu thương đến rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn lại mình anh đứng tại chỗ.
Từ đó không còn ai đến tìm anh nữa.
Thẩm Dữ Triệt nắm chặt tay anh, tròng mắt đỏ hoe: "Anh đừng buồn, đợi em lớn lên rồi em sẽ đến đón anh!"
Vài ngày sau Thẩm Dữ Triệt được nhận nuôi.
Gia đình đó không quá giàu có, nhưng hai vợ chồng rất hiền hậu chu đáo, họ sẽ cúi xuống giúp Thẩm Dữ Triệt đi giày, sẽ sợ đế giày cậu nhóc dính vào nước bùn, bế cậu nhóc lên ngồi trên vai người đàn ông, người phụ nữ thì áp sát cậu nhóc, giơ một chiếc ô đủ lớn để che mưa cho cậu nhóc.
Trời mưa suốt đêm, không khí cũng trở nên ẩm ướt, Thẩm Dữ Triệt cứ nghển cổ quay đầu lại vẫy tay với anh, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Lần sau gặp lại là khi anh học lớp 10, lễ khai giảng vừa kết thúc, có người chạy đến kéo cánh tay anh.
Cũng là một ngày mưa, hành lang ướt nhẹp, những hạt mưa trượt dài từ mái hiên, thời gian như quay ngược về thời thơ ấu, khuôn mặt cười quen thuộc tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, dù bị cảm nhưng vẫn có thể nhận ra được giọng nói đặc biệt của cậu nhóc: "Anh ơi, thật sự là anh sao!" ( app truyện TᎽT )
Ba nuôi của Thẩm Dữ Triệt là giáo viên trong trường, thấy Thẩm Dữ Triệt bị cảm, ông không yên tâm để cậu nhóc ở nhà một mình nên đã đưa đến trường chăm sóc.
Thẩm Dữ Triệt đã tự chọn cho mình một cặp ba mẹ ấm áp và yêu thương.
Vì vậy, vào đêm sinh nhật 16 tuổi của Thẩm Dữ Triệt, cậu ta mới có thể mất kiểm soát trong con hẻm sau khách sạn, chai rượu vỡ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, kề sát vào cổ mảnh khảnh của cậu ta, cậu ta gằn giọng với người phụ nữ: "Cút ngay! Mẹ tôi đang ở trên lầu cắt bánh sinh nhật cho tôi, không phải bà! Bà muốn để tất cả mọi người biết tôi là con trai của một tội phạm tham ô mới hài lòng sao? Vậy thì tôi chết cho bà xem!"
Người phụ nữ không dám khóc thành tiếng, che miệng chạy đi, Thẩm Dữ Triệt dứt khoát vứt bỏ chai rượu, chỉnh lại cổ áo rồi quay người.
Khuôn mặt ngây thơ xuất hiện vài vết rạn khi nhìn thấy anh, nhưng thoáng chốc lại biến mất, Thẩm Dữ Triệt chớp mắt, giọng điệu tinh nghịch: "Anh đến từ lúc nào vậy?"
Là từ lúc người phụ nữ lắp bắp nói "Mẹ chỉ đến để chúc mừng sinh nhật 16 tuổi của con", hay từ câu "Mẹ đã nghe lời con trốn thật xa rồi, không ai biết mẹ còn tồn tại" đây?
"Nghe hết rồi nhỉ." Thẩm Dữ Triệt lẩm bẩm: "Nhưng nếu là anh, cũng sẽ làm giống em thôi."
Cậu ta cong mắt: "Không phải sao?"
Đúng lúc đó từ đầu hẻm vang lên tiếng phanh gấp chói tai, người đi đường hét lên: "Có một người phụ nữ bị xe tông!"
Thẩm Dữ Triệt không quay đầu lại, bình thản lướt qua anh, khi hai người sượt qua nhau, cậu ta gật đầu khẳng định: "Anh chắc chắn cũng giống em."
Trong gương chiếu hậu, Thẩm Dữ Triệt vẫn giống như trong ký ức, bước vào khu nội trú và biến mất hoàn toàn.
Từ Hồi Chu vững vàng đạp phanh, hạ cửa sổ xe xuống, anh ngước mắt nhìn về phía ô cửa sổ đang mở.
Có lẽ ý nghĩa của Lục Tố đối với Thẩm Dữ Triệt không đơn giản chỉ là sự si mê như anh ta vẫn thể hiện hằng ngày.
Đúng là một thu hoạch bất ngờ thú vị.