Vì lý do thời tiết, lễ chào cờ vào thứ hai tạm thời bị hủy bỏ.
Trong giờ tự học buổi chiều, nhà trường thông báo điểm trừ của tuần trước qua loa phát thanh.
Nhà trường sẽ tiến hành đánh giá và kiểm tra hàng tuần. Điểm ban đầu của mỗi lớp là 100 và chỉ những lớp đạt điểm tối đa mới được nhận cờ luân lưu.
Điểm của các lớp khác về cơ bản đều trên 90, thấp nhất chỉ là 85.
Cho đến khi đến lượt lớp - 11A1
“Lớp 11A1 Từ Diệu, đi trễ năm lần, trừ 5 điểm."
"Lớp 11A1, Từ Diệu, ngủ gật trong lớp nhiều lần, trừ 10 điểm." "
“Lớp 11A1, Từ Diệu, hút thuốc, trừ 50 điểm."
…
Các mục trừ điểm hầu như đều được Từ Diệu chiếm trọn, không còn nghi ngờ gì nữa, lớp họ là lớp có điểm thấp nhất khối.
Quách Nhuận Vũ quay đầu lại, âm thầm giơ ngón tay cái lên với Từ Diệu: “Diệu ca, đỉnh thật.”
Trương Thu đứng trên bục, sắc mặt tái mét thấy rõ.
Phải nói rằng lá cờ luân lưu không chỉ để trưng bày mà còn liên quan đến hiệu suất và đánh giá của giáo viên.
Từ khi Từ Diệu vào lớp, Trương Thu chưa một lần nào giành được cờ luân lưu nữa.
Năm đó, khi học sinh phân ban Khoa học Tự nhiên và Xã hội, để đảm bảo tỷ lệ tốt nghiệp, nhà trường đã giải tán lớp 11A9—lớp có kỷ luật tệ nhất khối—và phân học sinh vào các lớp khác.
Từ Diệu tình cờ được xếp vào lớp của Trương Thu.
Lớp 11A1 có thành tích tốt nhất, nhưng lại là lớp bị phê bình nhiều nhất.
Trương Thu đã nhiều lần phản đối với ban lãnh đạo nhà trường nhưng đều bị phớt lờ. Cô biết rõ gia đình Từ Dao rất có quyền có thế, muốn con mình được học ở lớp tốt nhất, không ai dám từ chối.
Đây mới là "Thái tử gia" thực thụ. Đánh cũng không được động vào cũng không xong.
Trương Thu thực sự không chịu nổi cơn tức giận này, ngay khi bản tin vừa kết thúc, cô đã đập mạnh cốc nước xuống bàn trên bục giảng.
Một âm thanh lớn vang lên khiến các bạn trong lớp giật mình. Tiếng thì thầm ngay lập tức dừng lại và lớp học chìm vào im lặng.
Trương Thu nói với giọng không mấy dễ chịu:
“Có lẽ có một số người suốt 9 năm học phổ thông còn học chưa tốt, không hiểu thế nào là tinh thần tập thể. Dù lớp mình có bị chỉ trích nhiều lần, nhưng vẫn chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.”
"Là giáo viên chủ nhiệm của các em, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho các em một bài học."
Bài học? Dạy cái gì?
Từ Diệu từ trước đến nay luôn coi lời cô giáo như gió thoảng qua tai, mắng anh ta hay nhắm vào anh ta đều vô ích, chỉ có thể dùng biện pháp khác.
“Từ hôm nay, các em sẽ phân nhóm theo môn học, mỗi nhóm bốn người. Nếu trong nhóm có ai bị trừ điểm, thì cả nhóm sẽ phải ở lại trực nhật. Cứ bị trừ điểm, thì cứ phải trực nhật, cũng coi như là đóng góp cho lớp.”
“Các em chẳng phải là bạn bè thân thiết sao? Vậy thì cùng vinh quang, cùng chịu khổ.”
… Nhóm.
Nam Y đang nghiêm túc ghi chép lời giáo viên nói, nghe đến đây, cây bút trong tay cô rơi “phập” xuống bàn.
…
Giáo viên chủ nhiệm đã đặt ra các quy định và được thực hiện ngay ngày hôm nay.
Sáng nay Từ Diệu bị trừ một điểm vì đi muộn, bốn người họ phải ở lại làm nhiệm vụ trực nhật.
Thực ra, trực nhật vào mùa hè thì không sao, nhưng vào mùa đông thì lại là chuyện khác.
Đặc biệt vào những ngày tuyết rơi, họ còn phải dọn tuyết, đây không phải là việc có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Tiếng chuông tan học vang lên và học sinh bắt đầu ùa ra ngoài từng người một.
Từ Diệu mặc áo khoác, bỏ điện thoại di động vào túi và thản nhiên đeo cặp sách lên vai.
Quách Nhuận Vũ quay lại nhắc nhở: "Diệu ca, hôm nay chúng ta phải trực."
"Ừ." Từ Diệu trả lời qua loa, thậm chí không ngẩng đầu lên: "Hôm nay tôi có việc."
Thấy anh giơ chân định đi ra ngoài, Quách Nhuận Vũ vội vàng nói: "Nam Y có chuyện muốn nói với cậu!"
Nam Y vốn đang sắp xếp giấy tờ, nghe thấy vậy, ngạc nhiên quay đầu lại: "Hả?"
Từ Diệu thật sự dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Quách Nhuận Vũ.
Quách Nhuận Vũ muốn về nhà sớm để làm bài tập, nhưng anh biết thật vô ích khi yêu cầu anh ta ở lại, vì vậy anh ta chỉ có thể sử dụng cô bé như một cái cớ, "Ai da, đó là Nam Y cô ấy bị chứng mù ban đêm, trời tối thế này, để một cô gái nhỏ như cô ấy tự về nhà thì tội nghiệp quá. Mà này..,”
Quách Nhuận Vũ chỉ vào đồng hồ của mình: “Đã hơn 9 giờ rồi, nếu có người giúp cô ấy thì chẳng phải sẽ kết thúc sớm hơn sao?”
Từ Diệu khẽ hừ một tiếng, nhếch miệng giả vờ hỏi lại, “Từ lúc nào cậu lại có lòng tốt thế?”
Quách Nhuận Vũ cười khẽ, “Mình cũng là quan tâm bạn bè thôi mà.”
Trần Chí Kiệt xếp xong sách vở, đứng dậy đẩy Quách Nhuận Vũ một cái, “Đã bảo Diệu ca hôm nay có việc rồi, cậu làm gì gây rối thế, muốn quan tâm thì đi quan tâm mình đi.”
Cậu quay lại nói với Từ Diệu, “Diệu ca, cậu cứ đi xử lý việc của mình đi, chuyện trực nhật cứ để bọn mình lo.”
Từ Diệu không đáp lại, mà ánh mắt lại từ từ chuyển sang Nam Y.
Hôm nay, Nam Y đã cố gắng nhiều lần để trò chuyện với anh, nhưng phản xạ có điều kiện không dễ thay đổi.
Lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt của anh, Nam Y vẫn theo phản xạ mà cảm thấy sống lưng hơi cứng lại.
Từ Diệu khẽ hạ mi mắt, hỏi cô, “Cậu bị mù ban đêm à?”
Nam Y cố gắng kìm nén cảm giác sợ hãi thoáng qua, trả lời, “Ừ, đúng vậy.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Từ Diệu, “Nhưng mà, tôi không sao đâu.”
Nói xong, Nam Y cúi đầu lục tìm trong ba lô, rồi lấy ra một chiếc đèn pin cũ màu bạc, hai tay nắm chặt, giơ lên trước mặt:
“Tôi có cái này!”
“Rất sáng đấy.” Cô muốn khoe với mọi người, nghiêm túc ấn nút bật, chỉ nghe thấy một tiếng “tách”, nhưng ánh sáng thì không hề thấy đâu.
Bốn người tụ tập lại với nhau và cùng lúc im lặng. Một lúc lâu sau, tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng Từ Diệu.
Trần Chí Kiệt theo sát phía sau, cười phá lên:
"Bạn học ơi, cậu đừng dễ thương thế nữa được không? Ha ha ha, tôi cười muốn chết."
Nam Y có chút xấu hổ, đôi tai lập tức đỏ bừng.
“Được rồi," Từ Diệu ném cặp sách lên bàn, giơ khuỷu tay lên ấn vai Trần Chí Kiệt, "Đi trực nhật."
Bốn người phân công công việc: 3 nam phụ trách quét tuyết bên ngoài, Nam Y phụ trách dọn dẹp lớp học.
Sau khi ba tên to xác ung dung ra khỏi phòng, Nam Y thở phào nhẹ nhõm.
Họ rất quan tâm đến cô và nhiệm vụ được giao cho cô cũng không hề nặng nề.
Nam Y xắn tay áo lên và quyết định hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng.
Cô vắt khăn kho giẻ lau bảng đen, bàn học và bệ cửa sổ, sau đó đi vào phòng vệ sinh, chậm rãi mang một xô nước về.
Vừa định cầm cây lau nhà lên, cô nghe thấy tiếng động ồn ào từ hành lang vọng đến.
"Ông đây chờ mày trước cổng trường cả buổi, mẹ mày ở đâu rồi?"
"Từ Diệu, mày dám chơi khăm ông?"
Nam Y dừng lại.
Khi cô vừa quay đầu lại, một đeo kính và cắt tóc húi cua xuất hiện ở cửa lớp học.
Nam sinh đầu húi cua hung hăng xông vào, thấy trong lớp chỉ còn lại Nam Y, liền hỏi: "Từ Diệu đâu?"
Xem ra đối phương đến đây là muốn gây sự. Nam Y khựng lại, vô thức đáp:
"Cậu ấy.. tan học về nhà rồi."
"Vớ vẩn! Hắn ta còn chưa ra khỏi cổng trường!"
Nam sinh chỉ vào cô:
"Dám nói dối ông hả?"
Giọng nói rất lớn, ngữ khí cũng rất hung dữ, hung dữ hơn Từ Diệu gấp trăm lần.
Vì nổi sợ bản năng đối với học sinh cá biệt, Nam Y lùi lại một bước và ánh mắt bắt đầu dao động, vô thức tìm kiếm xung quanh.
Chỉ tiếc rằng, trong lớp học rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ.
Một nỗi hoảng loạn muộn màng tràn ngập trong lòng cô.
"Gọi cho nó ngay lập tức."
Nam Y bám chặt tay vào bàn bên cạnh, giọng nói run rẩy nghe có phần như đang chột dạ:
“Tôi, tôi không có số điện thoại của anh ấy."
Nam sinh kia hét lên, "Lại nói dối nữa rồi!"
Cậu ta vung chân đá đổ xô nước:
“Học cùng một lớp mà không có số điện thoại của nó à?!"
Nước bắn vào người Nam Y như thể có thể làm bỏng cô vậy.
Khoảnh khắc dòng nước lạnh bắn lên người cô hét lên, chân cô mềm nhũn, ngã bịch xuống đất.
"Tao có chạm vào mày không? Mà ở đó giả vờ?”
Nam sinh kia không chịu buông tha, đang định kéo cô lên thì nghe thấy một giọng nói:
"Sao mày lại bắt nạt cô ấy?"
Cậu ta nhìn về hướng giọng nói phát ra và thấy một bóng người cao gầy xuất hiện trước cửa lớp.
Từ Diệu chậm rãi bước tới, ung dung cởi áo khoác tiện tay ném điện thoại di động lên bàn bên cạnh.
Khi đi ngang qua Nam Y, anh cúi xuống nhặt mảnh giẻ lau dưới chân cô.
Thấy là Từ Diệu đến, nam sinh mất hết khí thế ban đầu, nhưng vẫn cố vênh cổ lên khiêu khích, "Không phải hẹn nhau trước cổng trường sao?"
"Ờ," Từ Dao nhếch môi, cười như không cười "Sao? Nôn nóng đến mức không đợi được à?"
Thấy Từ Diêuh càng ngày càng tiến gần, nam sinh kia vội vàng nói:
“Tao chỉ muốn hỏi mày, giữa mày và Trần Vũ Phi ..."
Còn chưa nói hết câu, Từ Diệu đã vung cổ tay lên và ném thẳng chiếc khăn bẩn vào mặt đối phương
“Tao cho mày hỏi chưa?"
"Mẹ kiếp!"
Nam sinh chửi thề, vội vàng kéo giẻ lau ra khỏi mặt, nhưng thấy khuôn mặt của Từ Diệu đã hoàn toàn lạnh ngắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Từ Diệu đá mạnh vào đầu gối của cậu ta. Đôi chân của cậu bé mềm nhũn khuỵu gối xuống. Từ Diệu lại túm lấy cổ áo cậu ta, động tác của anh ta nhanh và dữ dội đến nỗi cậu ta không có cơ hội phản ứng.
"Miệng của mày bẩn quá phải không?" Từ Diệu giơ nắm đấm lên, đang định vung xuống thì đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Anh vô thức liếc nhìn người ở góc phòng.
Làm như vậy trước mặt một cô gái thực sự không tiện chút nào.
Nam sinh đảo mắt, nhăn mặt, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Từ Diệu không kiên nhẫn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Nói xong, anh kéo người kia ra ngoài, không quan tâm đến sự phản kháng của đối phương.
…
Lúc đầu, có tiếng chửi thề tiếng kêu đau đớn, nhưng khi âm thanh đó ngày một xa dần, hành lang dần trở nên yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Nam Y chứng kiến cảnh đánh nhau từ nhỏ đến giờ, cô thực sự rất sợ.
Lúc này, cô không biết mọi chuyện đã kết thúc hay chưa, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh bàn, tay chân lạnh ngắt, không dám nhúc nhích.
Từ Diệu xoa xoa cổ tay rồi quay lại lớp học, thấy cảnh này.
Trời đã về đêm và bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, trong lớp học chỉ có hai dãy đèn sợi đốt được bật sáng.
Nam Y thu mình dưới chân bàn, dáng người gầy gò trông giống như một quả bóng nhỏ. Lúc này, chiếc kẹp tóc hình quả bóng màu trắng nhỏ trên đầu cô trông giống như cái đuôi thỏ đang run rẩy.
Có vẻ như cô ấy lại bị doạ sợ nữa rồi, và thực sự rất sợ hãi.
Từ Diệu đứng sang một bên, im lặng nhìn cô một lúc lâu mà không nói gì.
Nghĩ đến cảnh bừa bộn trong lớp học, anh bước lên phía trước và bắt đầu dọn dẹp.
Chỉ đến khi Nam Y nghe thấy tiếng dọn dẹp thì cô mới chắc chắn rằng cuộc chiến đã kết thúc.
Cô ấy cẩn thận đặt tay lên chân bàn bằng thò đầu ra ngoài.
Chàng thiếu niên có bờ vai rộng và đôi chân dài. Cậu mặc một chiếc áo len mỏng màu đen và lông mày hơi cụp xuống. Cậu đang lau sàn nhà.
Cây lau nhà thường nặng giờ đây trở nên nhẹ như cây cọ vẽ trong tay anh. Anh ta đứng thẳng lưng, di chuyển cây lau nhà qua lại một cách ngẫu nhiên, như thể đang vẽ một bức tranh, chỉ trong chốc lát đã lau sạch vết nước trên sàn.
Nam Y đứng yên, nhìn chăm chú.
Từ Diệu quay đầu lại, thấy cô đang nhìn xung quanh.
Anh dừng lại, chống tay vào cây lau nhà hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Một người ngồi xổm, một người đứng, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau trong vài giây.
Một lát sau, Từ Diệu mỉm cười, chủ động nói: "Không sao nữa rồi, có thể ra ngoài được rồi."