Tôi vừa mới gọi một bàn đồ ăn thịnh soạn và đang chuẩn bị thưởng thức chúng cho thỏa cơn đói thì bất ngờ trông thấy Phó Hồng Xuyên – người chồng đã nhiều tháng không gặp đột nhiên ngồi xuống trước mặt tôi.

Tôi có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hai chúng tôi đã kết hôn hơn một năm rồi nhưng giữa tôi và Phó Hồng Xuyên hầu như chẳng có bao nhiêu lần chạm mặt nhau.

Lúc nào anh cũng lạnh nhạt xa cách với tôi nên chuyện ăn cùng bàn lại là chuyện hiếm có như có sao vào ban ngày.

Theo như lời trợ lý của anh bảo:

“Quan hệ giữa hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng, có thời hạn hai năm và không nên mơ tưởng quá nhiều.”

“Khi thời hạn đến cô chỉ cần cầm tiền mà rời đi, không thiệt thòi gì cả.”

“Phó tiên sinh là người thế nào cô không với tới được đâu.”

Phó Hồng Xuyên chỉ tùy tiện ngồi đó, từ sợi tóc đến đầu ngón chân của anh đều toát ra khí chất ngạo mạn, cao quý như thể đã quen được vận người vây quanh và ngước nhìn.

Mà tôi – một người đã nỗ lực suốt mười năm mới có thể mơ hồ chạm đến “tầng mây” của anh – đúng là thật không với tới nổi mà. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Cho nên tôi vẫn luôn biết giữ chừng mực.

Ngoài chuyện tiền bạc và tài nguyên ra thì những chuyện không nên tò mò, tôi tuyệt đối không hỏi lấy nửa câu.

Hình như Phó Hồng Xuyên vừa vội vã từ công ty trở về đây nên anh vẫn chưa kịp thay đồ.

Một bộ âu phục chỉnh tề, anh ngồi yên lặng ở đó mà đối diện với tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi đang vùi đầu ăn cơm.

Một giọt nước lẩu cay còn suýt chút nữa đã bắn lên người Phó Hồng Xuyên.

Lúc này anh khựng lại một chút, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi tôi:

- Còn mấy tháng nữa?

Tôi hơi nghi hoặc liếc nhìn anh một cái.

Bình thường Phó Hồng Xuyên lúc nào cũng bận rộn với công việc, đối với một người như anh thì thời gian chính là vàng là bạc.

Anh bỏ cả công việc đích thân đến tìm tôi, chỉ để hỏi chuyện hợp đồng hôn nhân còn bao lâu sao?

Chắc là vì anh cảm thấy tôi ở trong nhà họ Phó quá mất mặt nên không còn muốn kéo dài thêm nữa và nóng lòng muốn tôi cuốn xéo đi thật nhanh. ( truyện trên app T•Y•T )

Vậy là tôi cẩn thận tính toán rồi khẽ an ủi anh:

- Cũng sắp rồi, chắc chỉ còn khoảng hai tháng nữa thôi.

- Phó tiên sinh cứ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đi trước không làm phiền đến anh đâu.

Nghe xong Phó Hồng Xuyên lại đột nhiên im lặng.

Một lúc sau, giọng anh vang lên mang theo một cảm xúc khó nhận ra:

- Vậy …trong quãng thời gian cuối cùng này, em còn mong muốn điều gì không?

Từ khi ký hợp đồng với anh, tôi đã nhận được đủ tài nguyên mà trước kia tôi chỉ dám mơ đến thôi.

Cho nên tôi khẽ lắc đầu:

- Không cần dâu, tôi không còn mong muốn điều gì nữa cả.

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không…nhưng dường như tôi thấy hàng mi của anh khẽ run lên khi  nghe được câu ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play