Võ Trường Hoành toàn thân suy yếu, khí tức đều trở nên cứng ngắc, liền trực tiếp xông lên phía trước, căn bản không hề lưu thủ, nắm đấm lập tức đánh về phía đầu của Đạo Lăng, nhìn dáng vẻ muốn đánh chết hắn.
Có thể gϊếŧ chết Võ Đế Đạo bị trấn áp ở Đoán Thể cảnh, Võ Trường Hoành tự nhiên vô cùng đắc ý.
Khi nắm đấm gần đến đầu, Đạo Lăng đang nhắm chặt mắt bỗng mở ra, từ trong tay áo một loại nhiệt độ nóng bỏng khiến người ta như rơi vào lò lửa phát ra.
Bản thân đại sa mạc đã khô nóng, lúc này lại có một trận nhiệt độ cực kỳ hừng hực sinh ra, tựa hồ một ngọn núi lửa mở ra, phun trào hỏa diễm thiêu đốt, khiến không gian cũng sụp đổ.
Đó là một cái móng vuốt, lượn lờ ánh lửa chói mắt, do phù văn tổ hợp thành, khiến người ta cảm giác rùng mình sợ hãi.
"Không ổn!" Võ Trường Hoành kinh hãi, hắn cách Chu Tước Trảo quá gần, huyết nhục đều cảm thấy bắt đầu khô héo, dọa cho tâm can run rẩy dữ dội, vội vàng lùi bước về phía sau.
"Đã đến thì đừng đi." Đạo Lăng lạnh lùng nói, theo tâm thần hắn lóe lên, móng vuốt do phù văn tổ hợp thành, trong khoảnh khắc đánh mạnh vào ngực Võ Trường Hoành, đánh trúng một cách vững chắc.
Một tiếng "xì", Chu Tước Trảo thế như chẻ tre, lập tức xé toạc lồng ngực Võ Trường Hoành.
Hắn sợ hãi rống to, tinh lực trong cơ thể hội tụ, muốn đánh bay Chu Tước Trảo.
Nhưng lúc này, hỏa diễm bên trong Chu Tước Trảo lập tức bộc phát, ngọn lửa màu lưu ly lan tỏa trong cơ thể Võ Trường Hoành, điên cuồng thiêu đốt.
"A!" Tiếng gào thê thảm vang lên trong không gian tĩnh lặng, bắt đầu không ngừng bộc phát.
Toàn thân Võ Trường Hoành bị ngọn lửa bao phủ, da dẻ cháy đen, suýt chút nữa bị đốt thành người than, phát ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương.
"Hoành ca!" Một nam một nữ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, căn bản không do dự, quay đầu bỏ chạy.
"Đều ở lại đi!" Đạo Lăng nhảy vọt, tay áo bào rung lên, một đám lớn phù văn màu vàng xung kích, đánh hai người nằm trên đất ho ra máu.
Đầu ngón tay Đạo Lăng lướt ra một đạo ánh vàng chói mắt, lập tức xuyên thủng trán của hai người nam nữ, nhuốm đầy máu.
Ở phía sau, Võ Trường Hoành phát ra tiếng kêu thảm thiết, bản nguyên chi khí trong cơ thể hắn bộc phát, hung mãnh không ngừng muốn dập tắt ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt trong người.
Đạo Lăng làm sao có thể cho hắn cơ hội này, vung quyền đánh tới, đánh nát ngực Võ Trường Hoành, máu tươi văng tung tóe.
Võ Trường Hoành nằm trên đất run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm: "Ta lại thất bại, ta không cam lòng!"
Đạo Lăng bước nhanh đi tới, ngồi xổm xuống, nâng cằm nhìn Võ Trường Hoành.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Thân thể Võ Trường Hoành cháy đen, thấy cảnh này có chút nghi ngờ, khó tin đối phương không định gϊếŧ hắn?
"Lát nữa ngươi sẽ biết, cố gắng trải nghiệm đi." Đạo Lăng cười nhạt nói, hai mắt tỏa ra từng sợi hàn khí, bàn tay khẽ động, ngọn lửa lưu ly bị hắn thu hồi.
"Ta biết cái gì?" Võ Trường Hoành kinh hãi gào thét, nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn trở nên hoảng sợ, cảm giác bản nguyên mà hắn luôn tự hào đang tiêu tan!
Võ Trường Hoành sợ đến tim muốn nổ tung, Vương thể là vốn liếng để hắn kiêu ngạo, mất đi Vương thể hắn không biết kết quả sẽ ra sao.
"Sao nào? Cướp của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả." Đạo Lăng nhìn dáng vẻ hắn, cười nhạo: "Cố gắng trải nghiệm cảm giác này đi, ngươi sẽ từ từ chết già."
Lấy xuống túi không gian của Võ Trường Hoành, Đạo Lăng đứng dậy rời đi, bỏ lại Võ Trường Hoành gần như chết đứng vì sợ hãi.
Hắn nói cái gì? Chết già?
"Không thể nào, không thể nào!" Võ Trường Hoành mất khống chế gào thét, hai tay nắm lấy da trên người, rất nhanh hắn phát hiện da dẻ đang khô héo, từng mảng nếp nhăn xuất hiện, tựa hồ một ông lão xế chiều.
"Đây là ảo cảnh, ảo cảnh!" Võ Trường Hoành phát ra tiếng gào khó tin, không thể tin được đây là sự thật.
Đạo Lăng bước nhanh đến trước ngọn núi phong ấn, ánh mắt dồn vào cuộc chiến của hai người, rõ ràng Càn Dao chiếm ưu thế, Càn Linh đã đầy nguy cơ, năng lượng trong cơ thể ngày càng suy yếu.
Đạo Lăng toàn thân khí tức thu liễm, lén lén lút lút chạy tới trước cửa động, cảnh tượng bên trong nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ là một không gian nhỏ.
Ở giữa một bộ xương người ngồi khoanh chân, không biết đã chết bao nhiêu năm, chỉ còn lại một bộ xương màu vàng, phía trên xuất hiện chi chít vết rạn nứt, tựa hồ chạm vào là vỡ tan.
"Không thể nào, trong này lẽ nào không có gì?" Khóe miệng Đạo Lăng giật giật, ánh mắt không muốn buông tha mỗi một tấc không gian, nhìn quét xong liền nhìn vào một phiến đá dính đầy tro bụi.
Đạo Lăng nghi thần nghi quỷ đi tới, lấy ra phiến đá cũ nát, thổi sạch tro bụi trên đó.
Ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn những đường nét trên phiến đá, đây là một phiến đá tàn tạ, phía trên rỉ sét loang lổ.
Đạo Lăng cau mày, nhìn vài lần, ánh mắt rơi vào một dấu ấn đổ nát, hắn giật mình.
Bên tai tựa hồ có tiếng rồng gầm nổ vang, đây là một dấu ấn Chân Long, mang đến một loại gợn sóng khủng khiếp tuyệt luân, bên trong tựa hồ tồn tại một Chân Long, đang dâng trào gầm thét, chấn động thiên địa.
"Đây là thứ gì?" Trái tim Đạo Lăng run rẩy dữ dội, trải qua vô tận năm tháng, dấu ấn tàn tạ trên phiến đá vẫn đáng sợ như vậy, rất khó tưởng tượng phiến đá là loại đồ vật nào.
"Hiếm thấy và biến mất vô tận năm tháng, nó có liên quan đến Chân Long?"
Hắn không nhìn thêm, thu hồi phiến đá, lén lén lút lút chạy ra ngoài, nếu Càn Dao thấy cảnh này, chắc chắn cho rằng bảo vật đều bị hắn lấy đi.
"Hì hì, tiểu tiện nhân, ngươi chạy trốn đi đâu?" Tiếng cười như chuông bạc của Càn Dao truyền đến, nàng yểu điệu thướt tha, hai mắt tỏa ra linh khí, híp mắt nhìn thiếu nữ khóe miệng chảy máu.
"Ngươi, con tiện nhân này!" Gò má xinh đẹp của Càn Linh trông có chút dữ tợn, cắn răng gầm nhẹ: "Ngươi chỉ biết đánh lén, dùng thủ đoạn hạ lưu, có gì mà đắc ý?"
"Hừ, ngươi, con tiện nhân này, trong cung ngày nào cũng sỉ nhục ta, lần trước ngươi còn đánh lén ta, những thứ này đều là ta dạy ngươi." Càn Dao cong ngón tay nghịch tóc đen trên vai, kiều giọng liên tục.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Sắc mặt Càn Linh âm trầm, lau khô vết máu ở khóe miệng, lạnh giọng quát lên.
"Ngươi nói ta muốn gì?" Trong cơ thể Càn Dao tỏa ra một luồng sát khí, bước từng bước nhỏ tới gần, trông tao nhã mà đoan trang.
"Ngươi thật to gan, ngươi lại muốn gϊếŧ ta.
Nếu chuyện này bị tiền bối trong tộc biết, dù Nhân Hoàng cũng không bảo vệ được ngươi!" Càn Linh sắc mặt khó coi, gào thét dữ tợn.
"Hừ, ngươi, con tiện nhân này nhiều lần muốn gϊếŧ ta, chuyện này nếu trong tộc biết, ngươi chết cả trăm lần!" Vẻ mặt Càn Dao tràn ra vẻ băng hàn.
Đạo Lăng nghe đau cả đầu, xem ra nội bộ Đại Càn hoàng triều cũng không yên bình, phỏng đoán là tranh giành quyền lực, hoàng tử và công chúa đấu đá nhau, chút nữa là gϊếŧ cả người thân, thật quá tàn nhẫn.
"Sao? Không dám nói gì?" Càn Dao đến gần, lạnh giọng quát: "Có muốn ta kể hết những chuyện xấu của ngươi ra không?"
Càn Linh vẫn im lặng, trong tròng mắt bắn ra ánh sáng lạnh chói mắt, từ trong tay áo nàng đột nhiên bắn ra từng tia chớp màu tím, trong khoảnh khắc lao về phía mi tâm của Càn Dao.
"Cẩn thận!" Đạo Lăng kinh hãi, quá ác, thật sự ra tay gϊếŧ người!
Mi tâm Càn Dao bị xuyên thủng, nhưng đó chỉ là một cái bóng mờ, khiến sắc mặt Càn Linh trở nên vô cùng khó coi, nàng gào thét: "Nhân Hoàng lại truyền môn thần thông này cho ngươi, ngươi đáng chết!"
"Ây." Đạo Lăng cũng vô cùng kinh ngạc, vừa nãy hắn cũng bị lừa, thật sự không biết đó là loại thần thông gì.
Càn Dao hừ lạnh một tiếng thanh hoa phá thiên địa, thân thể nàng xuất hiện ở phía sau Càn Linh, trầm giọng nói: "Vừa nãy ngươi mà xin tha, ta có lẽ còn tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi vẫn muốn gϊếŧ ta, đừng trách ta vô tình!"
"Ha ha ha, xin tha!" Càn Linh cười lớn: "Ta sẽ xin tha ngươi ư? Đừng nằm mơ, ngươi nghĩ ta chỉ có chút lá bài tẩy này thôi sao?"
Trong chốc lát, mi tâm của Càn Linh đột nhiên nứt ra, một tôn người tí hon màu tím cao năm tấc từ bên trong bước ra, tỏa ra một loại thần hồn gợn sóng đáng sợ, nhảy lên không trung, dùng nắm đấm nhỏ đánh về phía mi tâm của Càn Dao.
"Cái gì, nguyên thần!" Đạo Lăng kinh hãi, đó là nguyên thần, cực kỳ khủng khiếp, nàng lại tu thành nguyên thần.
Công kích bằng nguyên thần cực kỳ mạnh mẽ, đối với Tạo Khí cảnh mà nói, đó là sát thủ trí mạng, có thể hòa nhập vào hư không!
Nguyên thần đánh gϊếŧ cực nhanh, nhảy nhót trong hư không, Càn Dao biến sắc, mi tâm nàng cũng xuất hiện một người tí hon màu vàng, nhanh chóng đánh trả.
Hai nguyên thần giao chiến, va chạm bộc phát sóng thần hồn, khiến thần hồn Đạo Lăng cũng kinh sợ.
"Hừ, nguyên thần của ngươi mới vừa được dựng dục, tiện nhân ngươi chết chắc rồi!" Nguyên thần Càn Linh cười nhạt, nguyên thần của nàng mạnh hơn Càn Dao vài phần, nếu giao chiến lâu dài, chắc chắn tiêu diệt được nguyên thần của Càn Dao, đến lúc đó có thể triệt để gϊếŧ chết Càn Dao.
Đương nhiên, tranh đấu nguyên thần vô cùng nguy hiểm, đối với cả hai, không ai muốn tranh đấu như vậy.
"Hừ, ngươi mừng hơi sớm!" Nguyên thần Càn Dao nhanh chóng nói: "Đạo Lăng, ngươi thấy ta tìm tiểu thiếp cho ngươi thế nào? Nàng đang xuất nguyên thần, không thể phòng thủ, ngươi nhanh giải quyết nàng tại chỗ đi, biết đâu nàng sẽ sinh cho ngươi một thằng cu tý béo đấy."