Chương 110: Quyết đấu Thần sơn thiếu niên
Trong những dãy núi phức tạp chằng chịt, rừng rậm bao phủ dày đặc, một con linh chim toàn thân đỏ đậm bay vụt đến, thân hình nó khổng lồ, che khuất bầu trời, hai cánh giương rộng khiến mây cũng tan tác.
Đạo Lăng cùng Lâm Thi Thi ngồi trên lưng nó, hứng chịu tiếng gió gào thét, làm tung bay mái tóc dài của cả hai.
Xích Hỏa Linh Điểu quay đầu nhìn lướt qua, dò hỏi: "Vừa nãy ngươi có cảm giác nhầm không đấy? Ta chẳng hề nhận ra có người trốn trong bóng tối."
"Chắc hẳn là một cao thủ, ta đoán sắp đến rồi." Đạo Lăng cau mày, cảm giác phía sau có một luồng khí tức bạo phát lại đây.
"Mẹ chim ơi, chẳng lẽ có người muốn cướp sạch của chúng ta đấy hả?" Xích Hỏa Linh Điểu toàn thân lông vũ dựng ngược cả lên, hung tàn gầm nhẹ: "Là muốn chết hả!"
Giữa lúc náo động, một đạo ánh vàng chói mắt bắn mạnh tới, rọi sáng cả vùng thế giới, ánh vàng chói lóa.
Đây là một con ong mật toàn thân vàng óng ánh, hình thể khổng lồ, đôi cánh mỏng như cánh ve tựa như hai thanh tiên kiếm, chấn động thiên địa rung rẩy, tạo nên từng cơn bão táp lớn.
"Là Hoàng Kim Phong, thượng cổ hung thú!" Lâm Thi Thi nhíu chặt đôi lông mày, đây là một tôn thượng cổ hung thú Tạo Khí cảnh, lại còn đuổi theo đến đây, thật ngoài dự liệu của nàng.
"Dám là con ong mật bé nhỏ này, nó dám đuổi theo chúng ta, chán sống rồi à?" Xích Hỏa Linh Điểu toàn thân đằng đằng sát khí, quát: "Lão gia đây chém sống nó!"
"Là hắn!" Đạo Lăng nắm chặt nắm đấm, nhớ đến Thần sơn thiếu niên, hắn nhanh chóng nói: "Chờ nó xông đến, nhất định phải giết nó, đừng để nó có cơ hội thở, nếu không sẽ rất phiền phức."
Đạo Lăng rất nhanh nghĩ ra, khẳng định là Thượng Cổ Thần Sơn thiếu niên kia, muốn cướp đoạt mảnh da thú màu bạc, có lẽ hắn đã đoán ra đó là Tinh Thần Diệu Thanh Thiên, một loại thượng cổ dị tượng, đây là một kẻ địch đáng gờm!
"Ha ha, các ngươi chạy trốn đi đâu?"
Hoàng Kim Phong rống lớn, tốc độ của nó cực nhanh, đã bước vào Tạo Khí cảnh, so với Xích Hỏa Linh Điểu tốc độ nhanh hơn mấy lần, trực tiếp đuổi kịp, quát: "So về tốc độ với ta, đúng là muốn chết."
"Ong mật nhỏ, truy gia gia ngươi làm gì? Có phải sống lâu quá rồi không?" Xích Hỏa Linh Điểu thay đổi hình dáng, hai mắt nhìn nó, bộ dạng vênh váo tự đắc, quát lớn.
Hoàng Kim Phong sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Muốn chết, mấy người các ngươi đừng hòng sống sót, tiếp nhận thẩm phán của chủ nhân đi, chết hết cho ta!"
Nó xông tới, đôi cánh to lớn chấn động, chấn động đến không gian sụp đổ, lao ra luồng khí mạnh mẽ vô cùng, từ trên cao giáng xuống, như thác nước đổ xuống, chiêu thức cuồng bạo, muốn đánh chết bọn họ.
Đạo Lăng lăng không nổi lên, toàn thân tinh lực cuồn cuộn, vang lên ầm ầm, bạo phát khí tức khiến người ta kinh sợ, trong tay mang theo một đoạn kiếm đen thui, rót vào từng đợt năng lượng dồi dào.
Đoạn kiếm màu đen thức tỉnh, như một vầng mặt trời đen bốc cháy, phun ra một đạo kiếm khí lớn, lập tức bổ xuống, một luồng kiếm khí trắng xóa quét ngang tới.
Ầm một tiếng, luồng khí mạnh mẽ bị miễn cưỡng chém ra một cái lỗ lớn, kiếm khí bạo phát, nhộn nhạo.
Cùng lúc đó, một tôn bảo ấn xoay chuyển, bùng nổ ra ngập trời xích hỏa, áp lực vạn cân, đập tới, bắn trúng cánh của Hoàng Kim Phong.
Lâm Thi Thi mang theo năm màu bảo phiến, kích động năm màu cuồng phong bạo phát, quạt không gian rung động, gợn sóng đáng sợ không ngừng bốc lên.
Ba đạo thế công đáng sợ đồng loạt đánh vào, Hoàng Kim Phong thê thảm rống to, hai cánh đều bị bẻ gãy, đập cho toàn thân nứt toác, suýt chút nữa nổ tung.
Một cái bóng màu vàng từ trên trời giáng xuống, tóc đen hắn bay phấp phới, khép mở đôi mắt ánh vàng.
"Giết!" Đạo Lăng quát lớn, toàn thân sát phạt khí tán loạn, hắn giơ quyền ném tới, một đạo hoàng kim tinh lực bạo xông tới, mang theo từng mảng phù văn màu vàng, đánh Hoàng Kim Phong trên không trung xoay chuyển, lồng ngực nổ tung.
Ầm một tiếng, một tôn bảo ấn màu đỏ thẫm như sơn nhạc, lập tức đập xuống, trấn áp Hoàng Kim Phong dưới bùn đất, im bặt.
Phong ba vừa tan, phía chân trời diễn sinh ra hơi thở ngột ngạt, một cái bóng bước tới, như một thiếu niên thần linh, mỗi bước đi ra trăm trượng không gian, tiến đến gần.
"Sao lại là nó?" Xích Hỏa Linh Điểu ánh mắt cảnh giác cao độ, đây chính là sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn, nghe nói là đời sau của một vị lão tổ Thần sơn nào đó, thực lực vô cùng đáng sợ.
"Các ngươi to gan thật, dám giết cả sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn, ai cho các ngươi lá gan?" Sinh linh màu vàng cũng đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, quát lớn: "Còn không mau quỳ xuống đất chịu chết!"
"Bớt ở đó làm mưa làm gió, đây không phải Thượng Cổ Thần Sơn!" Xích Hỏa Linh Điểu sẵn sàng nghênh chiến, hét lớn: "Muốn chết, điểu gia ta sẽ giúp ngươi!"
"Lá gan lớn thật đấy, ngươi nạp mạng đi!" Sinh linh màu vàng tức giận, trực tiếp xông tới, muốn chém rơi Xích Hỏa Linh Điểu.
Xích Hỏa Linh Điểu rống to, liên thủ với Lâm Thi Thi đánh về phía sinh linh màu vàng, sinh linh này cũng là cao thủ Tạo Khí cảnh, hai người liên thủ mới có sức đánh một trận.
Đạo Lăng nhìn Thần sơn thiếu niên, cảm nhận được người này vô cùng mạnh mẽ, không biết ở Vận Linh cảnh giới đã tu luyện đến cấp độ nào, đây là một kẻ địch sinh tử!
"Vậy là ta đoán không sai, ngươi có được Tinh Thần Diệu Thanh Thiên dị tượng." Thần sơn thiếu niên chắp hai tay sau lưng, khí tức uy nghi, phảng phất đang quan sát mặt đất bao la, có phong thái của cường giả.
"Dị tượng này liên quan đến cái gì?" Đạo Lăng hỏi, hắn cảm giác dị tượng này rất đáng sợ, nhưng Thượng Cổ Thần Sơn là thế lực gì? Ngay cả một số thế lực đáng sợ cũng không dám mạo phạm, hắn kiên trì chờ đợi ở đây mấy ngày, chắc chắn rất quan trọng.
Tuyệt đối không đơn thuần chỉ là một dị tượng đơn giản!
"Dị tượng này rất có thể liên quan đến Đấu Chuyển Tinh Di, một trong bảy mươi hai đại thần thông, hoặc là chìa khóa mở ra môn đại thần thông này." Thần sơn thiếu niên kiên nhẫn giải thích.
Hắn không hề lo lắng người này sẽ chạy thoát khỏi tay mình, nói cho hắn cũng không sao, người chết có thể giữ bí mật.
"Ra là vậy." Đạo Lăng hừ lạnh nói: "Sao, lúc trước không ra tranh đoạt, giờ lại chạy đến tranh đoạt mảnh da thú màu bạc? Thật bất ngờ đấy."
Thần sơn thiếu niên sắc mặt không đổi, lạnh nhạt nói: "Ta nắm giữ một môn bí thuật, có thể cô đọng tinh hoa dị tượng của ngươi rồi lấy ra ngoài, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cũng không cần tốn công cô đọng dị tượng."
"Buồn cười, ngươi thật sự coi ta là cá trên thớt? Không sợ nói khoác lác quá sẽ gãy lưỡi!" Đạo Lăng nắm chặt nắm đấm, nói: "Ngươi nắm chắc có thể rút tinh hoa ngôi sao trong cơ thể ta ra sao?"
"Ta là dao thớt, ngươi là cá, ta đối phó ngươi, không cần tốn nhiều thời gian." Thần sơn thiếu niên lạnh nhạt nói: "Ta có thể cho ngươi cơ hội, ta rất coi trọng tiềm năng của ngươi, tương lai có cơ hội chạm đến một cấp độ cực cao, chi bằng ngươi làm chiến tướng cho ta, ta có thể bồi dưỡng ngươi, chắc chắn sẽ không bạc đãi, chắc ngươi cũng biết Thượng Cổ Thần Sơn là nơi nào, không thiếu thần thông và linh dược."
"Ta cũng có chút hứng thú thu ngươi làm chiến phó, không biết ý ngươi thế nào?" Đạo Lăng bật cười nói.
Thần sơn thiếu niên hai mắt tuôn ra vòng xoáy màu vàng óng, con ngươi hắn rất đáng sợ, không biết tu hành bí thuật gì, có thể thôn phệ tâm linh người ta.
Khí thế hắn bùng lên, chấn động thiên địa vặn vẹo, đứng bất động thôi cũng khiến người ta cảm thấy uy nghi như núi.
Hắn không nói gì thêm, trực tiếp ra tay, khi hai chân rời mặt đất, đại địa liên tục sụp đổ, loạn thạch bay tứ tung, mây cũng tan tác, hai chân của hắn như Man Long.
Khí thế Thần sơn thiếu niên nghịch chuyển, thân thể cường tráng mạnh mẽ, lập tức bạo xông trên không, nắm đấm đánh xuống, thiên địa rung rẩy dữ dội, sấm sét cuồn cuộn, chớp mắt đã xông tới.
Đạo Lăng hai mắt lấp lánh, tóc dài tung bay, y phục phần phật, toàn bộ cánh tay tỏa ra thần hà óng ánh, giơ quyền ném tới.
Oanh!
Hai nắm đấm đụng nhau, phát ra sấm sét, sóng khí đáng sợ cuộn trào, khiến cổ thụ xung quanh đổ rạp, núi nhỏ rung động.
Tứ phương đại địa bị chấn sụp xuống, hai nắm đấm oanh kích cùng nhau, phát ra tiếng vang lớn, nhiếp tâm hồn người.
Thần sơn thiếu niên kinh ngạc, kinh ngạc trước sức mạnh của hắn, nhưng cũng chỉ đến thế, bàn tay hắn lần nữa lóe lên, đánh về phía đầu hắn.
Đạo Lăng bất động như núi, động như thần kim, mỗi chiêu thức đều mang tư thái cương mãnh bá tuyệt.
Hắn giơ nắm đấm, tựa như một ngọn núi Hằng Cổ bất hủ, vô cùng đáng sợ, đó là một loại ý vị, chân ý.
Đó là một loại tu luyện đến cực hạn, mang đến uy nghiêm, nhất động nhất tĩnh đều tự nhiên như trời, tràn ngập ý cảnh.
Hắn tĩnh như cự sơn, động như thần ma, toàn thân tinh lực kích thiên, lôi âm trong cơ thể cuồn cuộn, đánh về phía bàn tay kia, giao kích phát ra thần âm, đồng thời Đạo Lăng vươn tay phải, bổ về phía ngực hắn.
Tốc độ Thần sơn thiếu niên cũng cực nhanh, lập tức vung chân đá tới, huyễn ảnh trùng điệp, xé rách trời cao, cắt ngang thế công của hắn.
Hai bên liên tục va chạm, hoa lửa văng tung tóe, dẫm đạp khiến đại địa liên tiếp nứt toác.
"Ngươi có thể tu luyện đến trình độ này." Thần sơn thiếu niên thở dài, không thể thu hắn làm chiến tướng, tổn thất không nhỏ.
"Nếu không thể làm việc cho ta, vậy thì giết đi." Hai mắt hắn bạo phát thần mang, toàn thân khí tức tuôn ra, cuốn lấy loạn thạch xung quanh múa lên, gợn sóng khủng bố bạo phát!