Chúng tôi ngồi ở quán trà ven đường, thoáng cái đã là buổi trưa, lúc đầu là nói chuyện gái nói chuyện xe, dần dần lại chuyển sang đoạn tao ngộ ly kì của tổ tiên Thẩm gia.
Tôi nhìn Thẩm Nhị đang ngồi ở ghế dựa, vội cười cười nói vừa rồi là đùa, sinh động không khí. Mắt trừng tôi, Thẩm Nhị cường điệu đoạn chuyện cũ này chính xác là từ bản ký của tổ truyền, cậu ta là người nhiệt tình, thấy ý tưởng của tôi khô kiệt mới đem bút kí ở đáy hòm lôi ra xem cả đêm, nói xong rót thêm một ngụm nước trà, khó khăn uống.
Thấy cậu không nói nữa, tôi hỏi: “Cố sự này mày nói xong chưa?”
“Xong rồi!” Thẩm Nhị thuận khí xong, mặt luôn là bộ dáng đắc ý, tay gác lên cổ tôi nói: “Như thế nào, sự tình mà lão tổ tông nhà tao trải qua có phải lờ mờ khó hiểu hay không, hồi hộp gay cấn không?”
“Tạm được.” Tôi nhìn trời.
“Vậy mày có cảm thấy giờ phút này ý văn chảy ra lai láng linh cảm bội phần không, cảm thấy được về nhà có thể lập tức khổ chiến ba tháng vùi đầu viết xuống trường thiên trăm vạn chữ? Mẹ ơi, bản bút ký là bản đầu tiên mà tao xem kĩ như vậy, mày không nên thua kém một chút nào cho tao, đừng làm cho tao đau mắt!”
Tôi thở dài, chỉ cảm thấy bả vai bị ép đến chua xót, gạt cánh tay có thịt của cậu ta ra, nói: “Cố sự của mày có đầu không có đuôi, quan trọng nhất là hầu hết tất cả đều là bí ẩn, tao nghĩ muốn tự mình sửa chữa cũng sợ nuốt không trôi a!”
Thẩm Nhị trừng mắt nhìn tôi, không lạnh không nóng mắng từng chữ một, nói: “Tao đã nói mày bỏ cái nghề viết tiểu thuyết không đáng tin này đi, một chút sức tưởng tượng cũng không có. Tao đây không phải đã nói nguyên nhân sự tình xảy ra, trong đó mấy cái chi tiết làm nóng đều rất rõ ràng, còn thiếu mỗi cái đuôi, chính mày còn chưa hiểu? Cứ như vậy, mày nghĩ xem, lão Tam kia kì thật là quỷ thần, thần thông quảng đại, về mau mang theo hai sư huynh đột phá cơ quan trùng trùng điệp điệp, hoá nguy thành an, sau cùng phá bỏ cả toà hoàng lăng, cuối cùng an toàn thoát ra, kết cục cũng không cần quá rõ ràng, chừa chút bí ẩn cho độc giả suy ngẫm, hiện tại đang lưu hành thể loại đó… Mẹ ơi, tao cũng cảm thấy tao có thể đi viết tiểu thuyết được rồi!”
Tôi trợn trắng con mắt, nói: “Tao viết tiểu thuyết đạo mộ, không phải tiểu thuyết ma quỷ.”
“Khác nhau sao?”
“…”
Tôi bĩu môi, trong lòng nói thì ra mày nói chưa từng đọc qua tiểu thuyết của tao, quả nhiên là lừa bịp.
Muốn giải thích cho Thẩm Nhị hiểu, so với viết tiểu thuyết thiên trăm vạn chữ khó hơn nhiều. Tôi chẳng muốn tốn nhiều nước bọt, uống một ngụm trà Mai tử, trong lòng vừa nói chuyện với Thẩm Nhị vừa sửa lại những sự kiện kia một phen.
Kì thật cố sự kia nếu như bỏ cái kết ra, phần khác đều cực kì đầy đủ, nhất là mở đầu, quả thực khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.
Mở đầu là nói về chức quan của Thẩm Thiên Cửu, nói lão tổ tông nhà cậu ta từng làm một chức quan không lớn không nhỏ, là một chức vô tích sự nhưng cực kỳ béo bở.
Chức quan ấy là “Kham dư chưởng nhãn tư hộ.” (堪舆掌眼司户)
Cổ nhân gọi “kham dư” là “phong thuỷ” (堪舆), mà “chưởng nhãn” (掌眼)là một loại thuật ngữ cổ, chính xác là xem đồ cổ. Tên chính thức để nói về những thứ này phần lớn có ý nghĩa rộng, tôi đoán chức quan của ông có khả năng là chuyên xem phong thuỷ cho bảo huyệt của hoàng thất.
Ở bên ngoài là như thế, nhưng thực chất Thẩm Thiên Cửu xem không phải là phong thuỷ trên mặt đất, mà là dưới đất. Nói rõ hơn, ông trộm mộ cho hoàng thất, cũng là “Mạc Kim Giáo Úy”. (官倒)
Mặc dù mọi người đều nói, “đảo đấu” là trộm mộ, nhưng tôi nói thêm.
Bởi vì hình dạng mộ cổ nhân đều có hình phễu, nếu muốn đem mộ đào ra, phải đào từ trong ra ngoài, cho nên có tên là “đảo đấu”.
Trộm mộ còn có một cách gọi khác khá phổ biến.
Năm xưa Tào Tháo lúc khởi binh rất nghèo, vì trù bị quân lương, chuyên trộm mộ. Sách cổ có ghi, Tào Tháo “đặc biệt bố trí Phát khâu (*) Trung lang tướng, Mạc Kim Giáo Úy (*), sở quá huy đột, vô hài ẩn dấu” đó là trong lịch sử có ghi lại về đạo mộ.
Thẩm gia bút kí có ghi, Thẩm Thiên Cửu cũng xuất hiện qua những cái tên như “Phát khâu Trung Lang tướng” cùng “Mạc Kim tư hộ”, tôi nghĩ, điều này có thể chứng minh Thẩm Thiên Cửu xứng với cái tên “Quan đảo”.
Đương nhiên, Thẩm Thiên Cửu là “Mạc Kim Giáo Úy” nhưng lại có điểm khác, có thể phỏng đoán không chừng hoàng thất nhất định có một Vương gia rất thích cất giữ đồ cổ, vì sở thích riêng của bản thân nên mới giữ người như Thẩm Thiên Cửu, loại chức quan đến cả hoàng đế cũng cần.
Bởi vì ông có thân phận đặc biệt, quan hệ với hoàng thân quốc thích rất thân cận. Một ngày, có một vị Vương gia mời ông đến phủ, dẫn vào trong Ám các.
Chú ý, tại thời điểm Thẩm Nhị nói vị Vương gia này luôn luôn bí ẩn, cho nên chuyện hắn mời Thẩm Thiên Cửu đến vương phủ không có kẻ thứ 3 biết đến. Chuyện sau đó, bọn hắn cũng đều là bí mật thực hiện. Thẩm Nhị nói tới ba lần, tôi thuận tiện ghi lại chi tiết này.
Ở trong Ám các, Vương gia kiểm tra tình hình rồi mới vào, lại còn sợ trên đường đến vương phủ có người theo dõi Thẩm Thiên Cửu hay không, tựa hồ là chuyện cực kỳ cơ mật, một khi tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn đến hoạ sát thân. Thẩm Thiên Cửu nhìn ra Vương gia khẩn trương, có phần thần kinh, giống như sẽ có một người từ trong khe hở nhỏ như kiến chui lọt vào dòm ngó, vị này phải dạo quanh cửa lòng vòng kiểm tra rất nhiều lần.
Thẩm Thiên Cửu không khỏi có chút lo lắng.
Ông cũng là một người từng trải,lo lắng lúc này, một mặt là vì Vương gia thân phận đặc biệt, mặt khác là vì không biết Vương gia sẽ tiết lộ với ông chuyện trọng đại cơ mật gì, cảm thấy chính mình không hề có chuẩn bị, sợ ứng phó không kịp.
Nhưng sau đó Vương gia không nói gì. Hắn đến một bên giá gỡ xuống một hộp ngọc, hộp ngọc kia tương đối lớn, giống một ngọc chẩm, trắng xanh không tì vết, sáng bóng nhu thuận, tựa hồ là dùng ngọc dương chi tạo thành.
Thẩm Thiên Cửu có chút kinh ngạc, cho rằng vị Vương gia này sẽ cho ông xem bảo bối gì. Nhưng nhớ đến hắn thường thích cất giữ bảo bối yêu thích, ở nhà rất tiết kiệm, đại sảnh không có bất kỳ đồ bài trí thượng đẳng nào.
Vậy hộp ngọc này là sao đây? Vương gia trong nhà làm sao có thể cất giấu báu vật hiếm có như vậy, lại còn thập phần cẩn thẩn.
Trên hộp ngọc chỉ có duy nhất một cái khoá bằng đồng, Vương gia dùng chìa khoá vàng mở ổ khoá ra, đẩy nắp hộp ra, bên trong lại xuất hiện một hộp ngọc trắng khác, giống hệt nhưng chỉ là nhỏ hơn.
Cứ lặp lại như vậy, cuối cùng tổng cộng lấy ra tám hộp ngọc, mỗi một hộp đều so với cái trước nhỏ hơn một vòng, vừa vặn có thể đem vào đặt bên trong.
Thẩm Thiên Cửu hạ vô số huyệt, nhìn qua không ít bảo bối, đồ trang sức bằng ngọc không làm cho ông cảm thấy hiếm lạ. Nhưng là tám hộp ngọc dương chi cùng đặt một chỗ, vẫn làm cho ông không khỏi dao động.
Ông đã dự cảm được tình huống bất thường, nhưng là nếu đã vào Ám các này, liền biết mình không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Vương gia mở hộp ngọc thứ 8 ra, bên trong lộ ra một hộp gỗ màu tím, Thẩm Thiên Cửu vừa nhìn liền biết đây là hộp gỗ tử đàn thượng đẳng. Các cạnh của hộp gỗ đều có khắc hoa văn Bàn Long, trên đó là một đồ án “Ngũ Long bàn châu”, Thẩm Thiên Cửu nhìn vừa nhìn hoa văn này, không khỏi hít mạnh một hơi.
Long là tượng trưng cho thiên tử.
Trong truyền thuyết, Hoàng đế lúc đúc đỉnh đồng, có Long tự dưới chín tầng trời hạ phàm, Hoàng đế cưỡi rồng lên trời cao, dự báo Long cùng đế đã hòa thành một thể, Long trở thành tượng trưng cho Thiên tử. Từ Hạ Vũ, trên phục sức đế vương đều có vẽ Long Văn, ngoại trừ hoàng đế ra, dù cho ngươi là hoàng thân quốc thích, cất giữ Long Văn đều bị xem là phản nghịch, tru di cửu tộc.
Da đầu Thẩm Thiên Cửu dãn ra, lưng ứa mồ hôi lạnh. Tay Vương gia cũng hơi run rẩy, xem ra vừa lo lắng vừa có chút phấn khởi. Đang chuẩn bị mở hộp tử đàn ra, bỗng nhiên hắn dừng động tác, thấp giọng nói: “Thẩm tư hộ, việc này nếu ngươi không thể thay bổn vương giữ bí mật, bổn vương chắc chắn khiến cho cả nhà ngươi chu di cửu tộc!”
Tôi nghe đến đó, hiểm một nỗi Thẩm Nhị nói quá chậm, vội xua tay giục cậu ta nói tiếp. Suy nghĩ của Thẩm Nhị bị tôi gián đoạn, bắt đầu lại câu chuyện thì cưng không nói tới Vương gia và Thẩm Thiên Cửu nữa.
Hiện tại chỉ biết Thẩm Thiên Cửu cùng với Vương gia kia vào Ám các nhưng không ở lâu, lập tức về nhà thu thập bọc hành lí, chuẩn bị hết thảy. Vợ con thấy lão dặn dò hậu sự, chuyến này sợ là một đi không trở lại, đều sợ tới vỡ mật.
Thẩm Thiên Cửu ngoại trừ dặn dò hậu sự chứ chuyện khác cũng không nhắc đến, con người ông quá cẩn thận, người ngoài cũng không dám hỏi nhiều. Ba ngày sau, ông chuẩn bị mọi thứ, liền mang theo ba đồ đệ rời nhà đi.
Tôi nghĩ đến phần trước, hơn nữa có vẻ là phần mấu chốt, liền hỏi Thẩm Nhị: “Vương gia cho lão tổ tông nhà mày xem cái gì vậy?”
Thẩm Nhị nháy mắt với tôi mấy cái nói: “Trên bản ký không viết, tao còn chưa kịp nói, tao nghĩ mày sớm quên cái này rồi.”
Mẹ nó, tiểu tử này rõ lừa bịp tôi, lừa tôi vui vẻ lắm sao! Tôi bị cậu ta làm cho tức đến không biết nói gì, đành phải cúi đầu dùng trà.
Uống trà xong, nhìn thời gian không còn sớm, tôi nói phải trở về đi chạy bản thảo, lần sau mời cậu ta dùng trà. Thẩm Nhị cũng vội xua đuổi, điện thoại cho Tiểu Hồng Tiểu Lục Tiều Hoa Tiểu Diệp đi giết thời gian.
Tiểu tử Thẩm Nhị này ỷ vào gia tài, cả ngày chỉ ăn chơi đàng điếm ở ngoài, tôi thấy Thẩm gia sớm muộn gì cũng bị cậu ta làm cho phá sản, không khỏi thay lão tổ tông toát mồ hôi.
Về đến nhà, vọt vào tắm nước nóng, tuỳ tiện ăn một chút, nằm trên giường, dài người ra viết bản thảo.
Vừa đánh chữ, vừa nghĩ lại chuyện Thẩm Nhị nói, trong lòng ngứa ngáy, như có một suy nghĩ muốn đem mọi chân tướng đào ra.
Đáng tiếc đó là chuyện xảy ra ở thời điểm những năm cuối Minh triều, người nhớ chuyện này ngoại trừ loại tình huống bịa ra, cũng đã sớm ở trong mộ biến thành thây khô, tôi cũng không có khả năng đem cậu ta đào ra hỏi.
Người tôi nằm trên giường cũng không biết vì sao lại ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, rời giường rửa mặt xong, lấy từ trong tủ lạnh ra bánh mì chân giò hun khói để ăn qua bữa cơm trưa. Mới vừa ăn xong, điện thoại đột nhiên vang lên.
Vừa thấy đó là tiểu tử Thẩm Nhị, phỏng chừng không biết lại đang ở nơi nào chơi bời, thẻ tín dụng đóng băng mới tìm tôi giải quyết hậu quả đây mà.
Vốn định giả bộ ngớ ngấn để cho qua, nào biết trong thanh âm Thẩm Nhị nghe qua có phần gấp gáp, giống như sắp khóc đến nơi.
Tôi vừa nghe, ngẩn người: “Thẩm Nhị, mày xảy ra chuyện gì? Chắc là đem bụng con gái người ta làm lớn chứ?”
Tuy Thẩm Nhị ở bên ngoài vô pháp vô thiên, trong nhà gia giáo cũng rất nghiêm khắc, cậu ta nếu là làm ra chuyện đồi phong bại tục, trở về khẳng định sẽ bị mẹ cậu ta chặt chân.
Tiếng Thẩm Nhị như cao su hết hơi, nức nở, gấp đến độ giống như có người lấy thương đâm vào ót cậu ta, run run rẩy rẩy nói: “Tiểu Vương, ngày hôm qua tao kể cho mày chuyện đó, mày còn nhớ rõ cái hộp gỗ tử đàn kia không?”
Tôi vừa mới rời giường không lâu, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nghĩ nửa ngày mới hiểu Thẩm Nhị nói cái gì: “Ah, có chút ấn tượng. Làm sao?”
“Tao nói với mày, việc này lạ rồi.” Thanh âm Thẩm Nhị trở nên có phần nhỏ, cậu ta lén lút nói: “Hôm nay có một nhóm người ở trong quán bar nhắm vào tao, bọn hắn cho tao xem một hộp gỗ, tao thấy cái hộp kia rất giống cái mà lão tổ tông ghi trên bản ký!”
Tôi sửng sốt, không hiểu nói: “Vậy thì sao?” Lòng nói, một hộp gỗ mà cũng làm mày tìm tới tao khóc lóc kể lể sao? Chẳng qua cứ cho là bảo vật nhà mày bị người ta cướp, tao cũng không phải là cảnh sát, tìm tao cũng vô dụng!
Thẩm Nhị gấp đến độ sắp khóc, lắp bắp nói: “Hắn, bọn hắn muốn tao mở cái hộp kia, hộp hình như có cái cơ quan gì, tao không mở được! Tao nói cho bọn họ, tao có người bạn biết loại đồ chơi này, sau đó liền…. Tìm đến mày.”
Cậu ta vừa nói xong, tôi liền buồn bực, trong lòng mắng Thẩm Nhị mày quả nhiên là đồ ngốc, việc đơn giản như vậy liền đem bạn học cũ bán đi!
(*)Phát khâu: trộm mộ
(*)Mạc Kim Giáo Úy: là một chức quan thời Đông Hán, do Tào Tháo đề xuất, thường dò tìm mộ cổ để truy tìm kho báu, hỗ trợ tài chính quân đội