Trong lúc hoảng hốt, tôi vội chạy theo xuống bậc thềm, cố đuổi theo Lư Hương - đầu óc tỉnh táo thông minh của tôi mách bảo rằng bám sát hắn an toàn hơn là ở lại một mình trong huyệt mộ. Hơn nữa, đèn pin đang ở trong tay tôi, nếu hắn một mình lao vào nhà ngách tối om, tôi cũng không yên tâm (dù rõ ràng sự lo lắng của tôi là thừa).
Đột nhiên, một luồng ánh sáng xanh lóe lên từ nhà ngách, lao thẳng xuống chân tôi. Tôi vội lùi nửa bước, cúi xuống nhìn.
Không ngờ lại là con dao đồng xanh mà bố tôi tặng, được đồn là lưu truyền từ thời cổ nước Điền(*), cắm chéo xuống nền gạch, lưỡi dao đã làm nứt toang mặt gạch xung quanh.
(*)Là một nhà nước được người Điền lập ra. Họ là những người sống quanh hồ Điền Trì ở khu vực miền bắc Vân Nam, Trung Quốc từ khoảng giữa thời kỳ Chiến Quốc cho tới tận thời kỳ Đông Hán. Người Điền tộc chôn cất những người đã chết trong các hầm mộ thẳng đứng. Tiếng nói của người Điền có lẽ có liên quan tới các ngôn ngữ của ngữ tộc Tạng-Miến.
Giọng Lư Hương vang lên từ nhà ngách: "Đứng yên đó đừng nhúc nhích!"
Tôi bĩu môi, ngồi xổm xuống định nhổ dao lên, nhưng phát hiện nó cắm quá sâu, tôi không lay chuyển được chút nào.
Con dao này vốn đã bị bọn nam âu phục lục soát người lấy mất, sau đó không hiểu sao lại gửi trả lại cho tôi, tôi nhớ đã nhét nó lại vào vali. Giờ nó xuất hiện trong tay Lư Hương, chứng tỏ kẻ đã đánh lén tôi hôm đó chính là tên khốn kiếp này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT