Sáng sớm hôm sau, Phong Dật Khiêm trở về, trong tay cầm món đồ chơi bằng đường.
Đó là thứ mà hôm qua hắn đã chạy tới tổng nghệ, tìm thợ làm đường để đặt làm riêng.
Dù đã để trong tủ lạnh, nhưng thời tiết bây giờ quá nóng, món đồ ấy đã chảy ra, hình dáng cũng thay đổi hoàn toàn.
“Quản gia Đào yêu quý của ta đâu rồi~” Phong Dật Khiêm vừa đi vòng vòng trong phòng khách vừa nói, “Chẳng lẽ còn đang ngủ?”
“Làm sao hắn còn ngủ được chứ, đã mười giờ rồi.” Phong Dật Khiêm lầm bầm, nhưng cũng không đi tìm Đào Tri Ngạn, chỉ đưa món đồ chơi bằng đường ra trước mặt Mẹ Triệu, khoe khoang: “Thấy sao? tôi nhờ thợ đặc biệt làm hình quản gia Đào đấy!”
“Có giống không?” Phong Dật Khiêm nhìn món đồ ngọt đang dần tan chảy, lẩm bẩm, “Ừm... Sao tôi nhớ hôm qua nó không dài thế này nhỉ?”
Mẹ Triệu không nhìn món đồ tan chảy kia, mà chỉ nhìn đôi mắt hoe đỏ của Phong Dật Khiêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT