Đào Tri Ngạn tim đập nhanh, theo phản xạ lùi lại phía sau.
Gì vậy, gì vậy?
Sao lại đến đây chứ!
“Cậu muốn gì?”
Phong Trạch đứng chắn trước mặt cậu, hỏi thẳng không vòng vo.
Đào Tri Ngạn đầu óc trống rỗng, chớp mắt mấy cái: “Muốn gì cơ?”
Phong Trạch nhìn Đào Tri Ngạn, trong lòng thấy buồn cười.
Hành động ẩn danh lúc nãy rõ ràng là cố tình tag anh, rõ là muốn gây chú ý.
Thế mà giờ lại giả vờ không biết gì?
“Muốn hay không muốn?” Phong Trạch không định vạch trần cậu, chỉ kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
Người đàn ông trước mặt khí thế quá mạnh, lại nghĩ tới chuyện vừa nãy anh ta chẳng hiểu sao lại nói ra hai chữ “lão công” ngay trên đầu mình.
Càng chối thì càng đáng nghi!
Tim Đào Tri Ngạn đập mỗi lúc một nhanh, đầu óc trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.
Ánh mắt Phong Trạch không hẳn là dịu dàng, thậm chí có phần dò xét, như đang nhìn cho thật kỹ.
Đào Tri Ngạn vốn là người do nhà họ Cố cài vào để theo dõi, mục đích chắc chắn là để giám sát động thái dự án của nhà họ Phong.
Phong Trạch giữ cậu ta lại, cũng chỉ để tung tin sai cho phía đối thủ mà thôi.
Nhưng bây giờ Đào Tri Ngạn đang định giở trò gì nữa đây?
“Trong này có 5 triệu,” Phong Trạch tiện tay rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Đào Tri Ngạn, giọng thản nhiên: “Mật khẩu là sáu số 0.”
“Hễ có yêu cầu gì thêm thì cứ nói.”
Đào Tri Ngạn nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng, rồi lại nhìn Phong Trạch: “Cho… cho tôi á?”
Phong Trạch gật đầu.
Đào Tri Ngạn sững sờ như thể được ban ơn, tay run run đón lấy chiếc thẻ.
5 triệu đó trời ơi!
Trời cao đất dày ơi, vậy là không cần đi làm, chỉ gửi ngân hàng ăn lãi thôi cũng đủ sống cả đời rồi hu hu hu!
Vừa như sắp khóc đến nơi, Đào Tri Ngạn vừa thành thật hỏi: “Sao anh lại cho tôi tiền?”
Phong Trạch ngẫm nghĩ một lúc, mãi mới trả lời ra hai chữ: “Tiền thưởng.”
Tiền thưởng… 5 triệu?
Thế giới tổng tài thật đúng là biết chơi lớn ha!
“Ông chủ hào phóng!” – Đào Tri Ngạn giơ ngón cái, mặt mũi nghiêm túc: “Chúc ông chủ mỗi ngày đều vui vẻ!”
Phong Trạch nhìn Đào Tri Ngạn với mấy cái hành động khoa trương đó, khẽ nhíu mày.
Khi chuẩn bị quay về phòng, như sực nhớ ra điều gì, anh quay lại hỏi:
“Lịch họp báo ngày mai sắp xếp sao rồi?”
“Đều đã chuẩn bị gần xong rồi.” Dựa theo ký ức của nguyên chủ, những yêu cầu của buổi tiệc đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước.
Đào Tri Ngạn ngoan ngoãn trả lời: “Ngày mai tôi sẽ đến hội trường kiểm tra lại lần nữa, chắc không có vấn đề gì.”
“Ừm.” Phong Trạch gật đầu, xoay người lên gác.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Đào Tri Ngạn cũng mệt lả, nên về phòng sớm, vừa nằm vừa lướt điện thoại.
Bài đăng ẩn danh lúc nãy vẫn còn rất nhiều người đang bình luận hóng tiếp.
Cậu nghĩ một lúc, lấy chiếc thẻ ngân hàng mới được “ông chủ” thưởng, chụp một tấm ảnh, rồi mở ứng dụng “Giới bằng hữu ẩn danh”.
【Ẩn danh: Tiếp theo đây!
Đại thiếu gia vừa mới trực tiếp vạch mặt, bắt gian tại trận, thẳng tay đuổi cả tình nhân và con riêng ra khỏi nhà!
Cảnh đó thật sự quá đã luôn! Tiếc là không thể livestream tại hiện trường.
À đúng rồi, tâm trạng đại thiếu gia hình như còn rất tốt, tiện tay phát cả thẻ ngân hàng cho tôi nè~ [hình ảnh]
Haha, đại thiếu gia kiểu này, bá quá!!】
Viết xong, Đào Tri Ngạn còn đặc biệt dùng tính năng @ để "chặn" một người trong danh sách phân nhóm — chính là ông chủ cũ bên nhà họ Cố.
Cậu tưởng ký hiệu @ có tác dụng ẩn bài viết với người đó.
Nào ngờ đó lại là chức năng “nhắc đến người trong nhóm”.
Thế là sau khi Đào Tri Ngạn bấm gửi, điện thoại của Phong Trạch lập tức hiện lên một thông báo nhỏ.
【Bạn của bạn trong bài đăng ẩn danh đã nhắc đến bạn, hãy mau vào xem.】
Phong Trạch liếc qua màn hình, nhưng không mở xem. Lúc này anh cảm thấy khó chịu, tim đập loạn, toàn thân bứt rứt, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Anh đứng dậy, đi lục trong tủ lấy thuốc.
Sau khi bài viết kia của Đào Tri Ngạn được đăng, bình luận tăng vọt lên hơn 99+ trong chớp mắt.
【Ẩn danh: Nhà mấy người có đại thiếu gia tử tế vậy á? Nhà tôi toàn nổi điên với đập đồ thôi!】
【Ẩn danh: Bắt gian tại trận? Còn thẳng tay đuổi người? Kích thích ghê, muốn xem quá trời!】
【Ẩn danh: Trời đất ơi, sao tôi không gặp được ông chủ bạo chi như vậy chứ! Lão bản tôi chỉ biết bắt tôi điều tra sạch sẽ thông tin bạn gái cũ trong vòng ba phút thôi!】
【Ẩn danh: Người trên còn đỡ đó! Tôi là thư ký, lão bản tôi bắt tôi mai đi thâu tóm đối thủ cạnh tranh… mà bên đó hình như đang hấp hối! Gấp vậy ai mà xử lý kịp trong ba tháng chứ!!】
……
Đào Tri Ngạn đọc bình luận vừa cười vừa lắc đầu, âm thầm bội phục tinh thần các “bá tổng” (tổng tài) thời đại này.
Lát sau, cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt vì mệt, rồi tắt đèn, cất điện thoại, chui vào ổ chăn ấm áp.
Má áp vào gối, vừa ngáp vừa lim dim chìm vào giấc ngủ.
Ngay lúc đang thiu thiu, trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng động mạnh:
“RẦM ——!”
Tiếp theo là âm thanh đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng.
Đào Tri Ngạn giật mình bật dậy, nhìn trân trối lên trần nhà.
Trên lầu im ắng vài giây, rồi lại ầm ĩ trở lại, như thể có ai đang quậy phá.
“Chuyện gì vậy trời?” Cậu nhớ ra trên đó là phòng của Phong Trạch, lập tức không dám chần chừ, nhảy khỏi giường, chạy vội lên lầu.
“Có chuyện gì sao?”
Tiếng dép lê lạch cạch vang lên khi cậu chạy đến gần, càng đến gần, không khí càng trở nên hỗn loạn.
Cửa phòng đại thiếu gia khép hờ, ánh sáng lờ mờ lọt qua khe cửa.
Qua khe cửa, có thể thấy bình hoa vỡ nát, vệt máu loang lổ và cả tủ quần áo ngã đổ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trộm à!?
Đào Tri Ngạn bị ý nghĩ đó dọa cho hoảng hồn, vội vã xông vào phòng: “Có chuyện gì thế!?”
Cửa phòng bật mở, ánh sáng rọi vào.
Phong Trạch lúc này đang nửa quỳ trên sàn, áo ngủ xộc xệch, nước từ ly đổ thấm ướt cả ngực áo…
Anh thở dốc liên tục, trông chẳng khác gì một con thú hoảng loạn mất kiểm soát. Đôi mắt đen thường ngày nay chỉ còn lại nỗi sợ và sự căng thẳng.
Đào Tri Ngạn sững sờ trước biểu cảm của anh: “Đại thiếu gia, anh… anh sao vậy?”
Lúc nãy không phải vẫn còn bình thường mà?
Cả người Phong Trạch run rẩy, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không nói gì.
Đào Tri Ngạn nhìn theo hướng mắt anh, chỉ thấy một khoảng không trống trơn.
“Ơ? Ê?”
“Phong Trạch? Anh có nghe tôi nói không?”
“…”
Điện thoại rơi trên sàn, từ ống nghe bất ngờ vang lên giọng một người đàn ông.
Đào Tri Ngạn nhặt lên nhìn, là bác sĩ Thẩm – người được ghi chú trong danh bạ.
Theo ký ức nguyên chủ, bác sĩ Thẩm là bác sĩ riêng của nhà họ Phong, cũng là người bạn thân duy nhất của Phong Trạch.
Cậu cầm điện thoại lên, nói thẳng: “Tôi là quản gia Đào, đại thiếu gia hiện giờ không ổn lắm.”
“Quản gia Đào?” Giọng bên kia sững lại, rồi hỏi: “Bây giờ Phong Trạch thế nào?”
“Tôi không rõ lắm, trông anh ấy như đang sợ hãi thứ gì đó.”
Bác sĩ hỏi tiếp: “Hôm nay có chuyện gì kích động đến anh ấy không?”
Cái này thì đúng là có…
Nhưng mấy chuyện xấu trong nhà, làm sao cậu – một quản gia – dám kể hết?
Cậu uyển chuyển đáp: “Đại thiếu gia và tứ thiếu gia xảy ra xung đột, sau đó đuổi cả phu nhân và tứ thiếu gia ra khỏi nhà.”
“Vậy à…” Bên kia vang lên tiếng lục đục như đang thu xếp gì đó: “Phong Trạch có chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng, khi phát bệnh sẽ gặp ảo giác, thậm chí có xu hướng tự hại.”
“Tôi sẽ qua ngay, anh cố gắng trấn an cậu ấy. Nếu cần thiết, hãy khống chế anh ấy lại.” Nói xong liền cúp máy.
Nghe tiếng gấp gáp bên kia, Đào Tri Ngạn lại nhìn về phía Phong Trạch.
Lúc này, Phong Trạch thở ngày càng gấp, mồ hôi đầm đìa ướt cả áo.
Đào Tri Ngạn cố dịu giọng, chậm rãi tiến lại gần: “Đại thiếu gia, anh bị sao vậy?”
Phong Trạch thì thào, mắt đỏ hoe: “… Mèo.”
“Mèo?”
Sắc mặt anh tái nhợt, đến cả lông mi cũng run lên, “Cậu không thấy sao?”
Phong Trạch nhìn chằm chằm vào khoảng không như đang bị thứ gì đó ám ảnh, giơ tay chỉ về phía trước: “Chết rồi, quanh người toàn là chuột, là sâu…”
“Chít chít kêu, bò loạn xạ…” Phong Trạch không còn chút dáng vẻ lãnh đạm như ban ngày, giọng run rẩy lẫn chút nghẹn ngào, “Chúng… chúng nó lại gần…”
Đào Tri Ngạn không thấy những thứ đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Phong Trạch, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Cậu vội bước đến, che trước mặt anh, nửa quỳ xuống, hỏi: “Xung quanh tôi có sâu không?”
Phong Trạch ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới lắc đầu.
“Chúng không dám lại gần tôi.” Đào Tri Ngạn nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Tôi sẽ bảo vệ anh.”