Edit: Trúc Linh
Hoài Nguyệt không chịu nổi một quỳ này, vội vàng đặt cốc nước xuống, bảo người đứng lên rồi nói chuyện.
Chúc Duệ bướng bỉnh vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi ẻo lả đầy nước mắt, lắc đầu cầu xin: "Bạn học Sử đã nhờ tôi, nếu tôi có thể ra ngoài thì nhất định phải đi báo cảnh sát."
"Vậy thì cậu ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng, tôi không phải là quan thanh liêm gì cả, cậu quỳ làm tôi sợ đến mức muốn giảm thọ đây này." Hoài Nguyệt đau đầu kéo người dậy.
Thấy thân hình Chúc Duệ gầy yếu, đoán chắc có lẽ vết thương do roi đánh vẫn chưa lành, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn: “Cậu đã gặp Diêu Hòa rồi, chắc cũng đã biết tổ chuyên án đang điều tra chuyện này, nên cậu yên tâm đi, có gì cứ nói thẳng, đám người đó để chúng tôi lo."
Bây giờ điều quan trọng nhất là nhanh chóng nắm bắt thêm nhiều manh mối, bớt nói chuyện vô nghĩa.
Cô cũng sẽ không hỏi những câu ngớ ngẩn như tại sao trước đây không báo cảnh sát, chỉ cần dùng ngón chân cũng biết đối phương đã dám ngang nhiên như vậy thì căn bản không sợ báo cảnh sát đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play