Mặc dù trong lòng Khương Vân rất gấp gáp, bản thân muộn một phần biết được tin tức về Lục Tiếu Du, hy vọng Lục Tiếu Du trở về tông môn lại càng giảm đi một phần, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đã Tiêu Nhất Thư mở miệng, như vậy lời hắn nói chính là quy củ, bản thân chỉ có thể tuân thủ, không thể phá vỡ.
Còn như tử y nữ tử kia, tự nhiên không quan tâm lúc nào ra sân, mỉm cười rồi kéo Hứa Thành Sơn lui về phía sau mấy bước.
Những người khác cũng nhao nhao lui ra phía sau, nhường không gian đủ rộng cho hai người tỷ thí trận đầu.
Trong số đệ tử mới, người đầu tiên ra trận là Hoắc Viễn, mà đối thủ hắn lựa chọn là một nữ đệ tử đến từ Hồng Trần phong.
Khương Vân cũng tạm thời chuyển ánh mắt sang hai người đang tỷ thí, tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, nhưng đối với chiến đấu giữa các tu sĩ, lại thực sự chưa từng thấy qua, cho nên tự nhiên cũng muốn mượn cơ hội này quan sát một chút.
Hoắc Viễn cười rạng rỡ, chắp tay thi lễ với nữ đệ tử kia nói: "Tại hạ Hoắc Viễn, là đệ tử mới nhập môn của kiếm Đạo phong, mong rằng sư tỷ lát nữa thủ hạ lưu tình!"
Đối với việc Hoắc Viễn trở thành nội môn đệ tử của kiếm Đạo phong, Khương Vân không kinh ngạc, bởi vì lúc hắn mới gặp Hoắc Viễn, đối phương đã vác một thanh kiếm trên lưng.
Nghe được Hoắc Viễn nói, nữ đệ tử tướng mạo mỹ lệ kia cũng mỉm cười đáp: "Hoắc sư đệ khách khí!"
"Tiểu bỉ không có quy tắc cụ thể gì, không được thì cứ mở miệng nhận thua."
Tại Tiêu Nhất Thư nói rõ ngắn gọn, phục trắc tiểu bỉ cuối cùng cũng bắt đầu.
"Khanh" một tiếng, Hoắc Viễn trở tay rút ra thanh kiếm sau lưng.
Nhìn thanh kiếm này, không ít người trên mặt đều lộ vẻ hâm mộ, kiếm dài khoảng ba thước, toàn thân trắng noãn óng ánh, phảng phất như được làm bằng thủy tinh, mặc dù chưa được Hoắc Viễn truyền linh khí vào, nhưng những người có cảm giác nhạy cảm đã có thể cảm nhận được hàn ý nhàn nhạt phát ra từ thân kiếm.
"Sư tỷ, thanh băng phách kiếm này của ta được rèn từ băng phách ngàn năm, sư tỷ cẩn thận."
Hoắc Viễn có vẻ hào phóng chủ động đem lai lịch của thanh kiếm này cho đối phương biết, nhưng không đợi hắn dứt lời, đã rung cổ tay, giơ kiếm đâm ra, tốc độ cực nhanh.
Hành vi này tương đương với đánh lén, nhưng nữ đệ tử của Hồng Trần phong lại không thèm để ý, chỉ cười nhạt một tiếng, đưa bàn tay ngọc ngà khẽ vỗ lên lưng, liền nghe thấy "leng keng" một tiếng chuông trong trẻo bỗng nhiên vang lên.
Âm thanh Linh Đang lọt vào tai, không ít người đều cảm thấy trong đầu mê muội, mà Hoắc Viễn cũng như thế, thanh kiếm vốn cực nhanh kia bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.
Sau một khắc, nữ đệ tử của Hồng Trần phong cười duyên một tiếng, xòe bàn tay ra, trên ngón giữa mang một cái Linh Đang to bằng hạt đào, theo ngón tay nàng không ngừng lay động, phát ra liên tiếp những tiếng Linh Đang.
Dưới âm thanh Linh Đang này, hai mắt Hoắc Viễn dần trở nên mê man, cho đến cuối cùng hoàn toàn ngây dại, cả người như hóa thành pho tượng, không nhúc nhích.
"Tiêu sư huynh, có cần hắn mở miệng nhận thua không?" Nữ đệ tử đưa một ngón tay đặt hờ lên mi tâm Hoắc Viễn, nhìn về phía Tiêu Nhất Thư.
Ai cũng có thể nhìn ra được, Hoắc Viễn lúc này đã thua, thậm chí còn không thể tự mình mở miệng nhận thua, cho nên Tiêu Nhất Thư cũng lắc đầu nói: "Trận này, Đinh sư muội thắng!"
Trong mắt Khương Vân, con ngươi hơi co rút lại, mặc dù hắn không hề đánh giá cao Hoắc Viễn, nhưng cũng không ngờ hắn lại thất bại nhanh như vậy, suy nghĩ một chút, hắn đã hiểu ra.
H thủ f phát X
"Hồng Trần phong am hiểu Âm Luật chi đạo, chính là mượn các loại thanh âm để chiến đấu, giống như tiếng sáo của Hướng Tuyền sư tỷ ở cửa ải nhập môn thứ nhất, có thể làm loạn lòng người, mê hoặc thần trí."
"Bất quá tiếng Linh Đang này so với tiếng sáo thì không thể sánh được, hơn nữa Hướng Tuyền sư tỷ dùng một khúc sáo bao phủ hơn hai ngàn người, còn tiếng Linh Đang của Đinh sư tỷ này chỉ nhằm vào một mình Hoắc Viễn, thực lực của nội môn đệ tử quả nhiên vượt xa ngoại môn."
"Đương nhiên, nội môn đệ tử ta nói, không bao gồm Hoắc Viễn này!"
Câu nói cuối cùng này, dĩ nhiên là Khương Vân xem thường Hoắc Viễn, nhưng đó cũng là sự thật.
Trong Vấn Đạo tông, những người chân chính được gọi là nội môn đệ tử, đều là những người đạt đến ít nhất Phúc Địa cảnh mà những người chân chính được gọi là ngoại môn đệ tử, cũng phải đạt tới Thông Mạch thất trọng cảnh.
Giống như Hoắc Viễn, Đường Nghị, những người dựa vào số lượng cửa ải vượt qua được trong ba cửa ải nhập môn để trở thành nội ngoại môn đệ tử, so với những người bằng nỗ lực của bản thân, từng chút tu luyện đến Phúc Địa cảnh hoặc Thông Mạch thất trọng nội ngoại môn đệ tử, thì thực lực tự nhiên chênh lệch rất xa.
Cũng chính vì vậy, đối với việc Hoắc Viễn vừa lên đã bị đánh bại, phần lớn mọi người không kinh ngạc, duy chỉ có Hoắc Viễn sau khi tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm nữ đệ tử Hồng Trần phong, trong mắt gần như muốn phun ra lửa.
Bất quá bây giờ không ai quan tâm đến cảm nhận của hắn, bởi vì Vô Thương đã đi ra.
Thông Mạch thất trọng, khiến Vô Thương có cảnh giới tương đương với ngoại môn đệ tử, mà đối thủ hắn chọn, không biết là cố ý hay trùng hợp, lại chính là Hứa Thành Sơn!
Hứa Thành Sơn trong số mười ngoại môn đệ tử này, coi như không phải là người mạnh nhất, nhưng xét về thực lực chân chính, tuyệt đối có thể xếp vào top 3, dù sao hắn còn có sủng thú.
Phải biết rằng, không phải mỗi một ngoại môn đệ tử của Bách Thú phong đều có sủng thú.
Tự nhiên, tỷ thí của hai người này càng thêm hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hai mắt Hứa Thành Sơn vẫn hận hận nhìn chằm chằm Khương Vân, ngay cả Khương Vân cũng có chút khó hiểu, coi như mình làm tổn thương sủng thú của hắn, nhưng một chỉ kia của mình vẫn có chừng mực, nhiều lắm cũng chỉ khiến con hổ kia nằm bẹp hai ba tháng mà thôi, có cần phải hận mình như vậy không?
Hắn không biết, Hứa Thành Sơn đối với lần xông ngũ phong này vốn rất tự tin, có thể là do sủng thú bị thương bởi một chỉ của Khương Vân, khiến hắn mất đi chỗ dựa lớn nhất, dẫn đến thất bại cuối cùng.
Thực ra cho dù sủng thú không bị thương, xác suất hắn thành công xông phong cũng rất thấp, nhưng hắn không quan tâm những điều đó, đem nguyên nhân thất bại của mình đổ hết lên người Khương Vân!
"Bắt đầu!"
Theo mệnh lệnh của Tiêu Nhất Thư, Hứa Thành Sơn không động đậy, nhưng con hổ bên cạnh hắn lại nhảy lên, xông về phía Vô Thương.
Hiển nhiên, Hứa Thành Sơn không coi Vô Thương ra gì, cho nên chỉ để sủng thú của mình ra tay.
Đối mặt với con hổ đang lao tới, Vô Thương cũng không hề động đậy, cho đến khi con hổ đột nhiên nhào lên người hắn, cái miệng to như chậu máu cắn mạnh vào cổ hắn.
"A!"
Không ít người xem nhịn không được kêu lên một tiếng kinh hãi, một nhát cắn này nếu thật sự cắn trúng, cái đầu của Vô Thương coi như xong, mặc dù biết Hứa Thành Sơn không thể thật sự giết chết Vô Thương, nhưng vẫn có người nhắm mắt lại, không dám xem tiếp diễn biến.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng hổ gầm thê lương vang lên, một âm thanh khàn khàn cũng ngay sau đó cất tiếng: "Nếu đây là bản lĩnh của ngươi, vậy ta thật sự quá thất vọng rồi."
Thanh âm này, hiển nhiên không phải của Hứa Thành Sơn!
Mọi người vội vàng nhìn lại giữa sân, không ngờ phát hiện Vô Thương toàn thân áo đen vẫn đứng tại chỗ, chỉ là con hổ trước đó cắn vào cổ hắn, giờ đã lùi về bên cạnh Hứa Thành Sơn, miệng hổ không ngừng nhỏ máu tươi xuống.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Không có gì, chỉ là thân thể Vô Thương có vẻ quá cứng, làm gãy răng con hổ kia thôi!"
Một tên đệ tử cũ thản nhiên giải thiệu khiến mọi người càng thêm chấn kinh, thân thể con người dù cứng rắn đến đâu, chẳng lẽ còn có thể cứng hơn răng hổ sao? Huống chi, con hổ này ít nhất cũng là tứ giai hung thú!
Cuối cùng vẫn là vị lão đệ tử kia mở miệng giải thích: "Thực ra đây không phải thân thể Vô Thương cứng rắn, mà là một loại Thổ hệ thuật pháp tên là Kiên Nhược Bàn Thạch, nói đơn giản, chính là làm cho thân thể mình trở nên cứng như đá! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Vô Thương, thuật pháp này cũng đã đại thành."
Hứa Thành Sơn cũng ngây ngẩn cả người, căn bản không ngờ rằng Vô Thương mới nhập môn nửa năm, lại có thể thi triển Thổ hệ thuật pháp đến trình độ như vậy.
Nhưng khi hắn đang chuẩn bị tự mình ra tay, giáo huấn Vô Thương thoạt nhìn còn ngông cuồng hơn cả Khương Vân, Vô Thương lại đột nhiên lên tiếng: "Thôi, không có hứng thú!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn vươn một tay ra, chỉ vào không trung về phía Hứa Thành Sơn.
"Ông!"
Một đạo lục quang từ trong tay hắn bắn ra, tốc độ cực nhanh, khiến phần lớn mọi người chỉ có thể nhìn thấy một vệt bóng xanh xẹt qua không khí, trong nháy mắt đã tới trước mặt Hứa Thành Sơn.
Chỉ có một số ít người bao gồm cả Khương Vân mới có thể nhìn rõ, thứ bắn ra từ tay Vô Thương rõ ràng là một sợi dây leo màu xanh lục, mà giờ khắc này, sợi dây leo này đã quấn chặt lấy Hứa Thành Sơn, những gai nhọn to bằng cánh tay trẻ con theo đó duỗi ra từ dây leo, chĩa thẳng vào mi tâm Hứa Thành Sơn, rung rẩy nhẹ!
Toàn bộ quảng trường hoàn toàn tĩnh mịch, một lát sau mới có một âm thanh run rẩy vang lên: "Mộc, hệ, thuật, pháp!"