"Miễn lễ!"
Trên bầu trời, quang mang xung quanh một thân ảnh đột nhiên tiêu tán, một vị lão giả áo lam, lông mày dài xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy lão vung tay áo, liền đỡ thân thể đang định quỳ xuống của Khương Vân đứng dậy, rồi vội vàng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Khương Vân!"
Lão giả áo lam gật đầu nói: "Ta là Phong chủ Thiên Phù phong, thành tích phục trắc của ngươi không tệ, khiến chúng ta đều được mở rộng tầm mắt."
Nghe được thân phận của lão giả và lời này, đông đảo đệ tử vẫn còn đang quỳ trên mặt đất xung quanh, trong lòng lập tức dâng lên sự hâm mộ, ghen ghét.
Trong Vấn Đạo tông, ngoài tông chủ và các vị Thái Thượng trưởng lão, thì thân phận của Phong chủ các đỉnh núi là cao nhất, còn ở trên cả trưởng lão.
Mà Phong chủ Thiên Phù phong, luận địa vị, càng là chỉ đứng sau Phong chủ Kiếm Đạo phong ở chủ phong.
Lời nói này của lão, không nghi ngờ gì đã biểu lộ lão rất có hứng thú với Khương Vân, chỉ sợ tiếp theo sẽ thu Khương Vân làm đồ đệ.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, sau khi bờ môi lão giả áo lam khẽ động đậy vài tiếng, trong tay lão lại đột nhiên xuất hiện một viên thuốc nói: "Đây là Đạo Thể đan ngươi đã dùng khi nhập môn, ngươi hãy ăn nó lại đi."
Nghe được câu này, mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Tuy biểu hiện nửa năm tăng lên ba trọng cảnh giới của Khương Vân cực kỳ chấn động, nhưng thân là Trưởng Lão Phong chủ của Vấn Đạo tông, mỗi một người đều là nhân vật thành tinh.
Đối với loại đại sự thu đồ này, tất nhiên muốn lựa chọn tỉ mỉ, sau đó mới có thể đưa ra quyết định.
Nhất là biểu hiện của Khương Vân khi nhập môn qua ba cửa ải, gần như có thể dùng từ "quỷ dị" để hình dung, cho nên bây giờ Phong chủ Thiên Phù phong muốn kiểm tra lại Khương Vân, xem xem ban đầu có phải đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không.
Sự thật đúng là như thế!
Mặc dù những Trưởng Lão Phong chủ này đều muốn thu được hảo đồ đệ, nhưng thành tích mà Khương Vân bày ra bây giờ chỉ là một mặt, bọn họ càng xem trọng tư chất của Khương Vân hơn.
Mọi người đều biết, tư chất, mới là tiêu chuẩn duy nhất để cân nhắc một tu sĩ có thể đi được bao xa trên con đường tu đạo.
Dù sao tư chất quá kém, như vậy thì mang ý nghĩa không có quá nhiều tiềm lực để khai quật.
Cho dù có linh đan diệu dược tốt nhất phụ trợ, công pháp bí tịch tốt nhất để tu hành, có lẽ có thể đạt tới nhất định độ cao trong khoảng thời gian ngắn, nhưng xét về lâu dài, lại là làm nhiều công ít, rất không đáng.
Cầm viên Đạo Thể đan này, mặc dù Khương Vân chỉ liếc qua, liền biết đan dược này tốt hơn viên Đạo Thể đan lần trước mình nuốt vào quá nhiều.
Mà hắn tự nhiên cũng hiểu rõ dụng ý của lão giả áo lam, không nhịn được rơi vào do dự.
Đối với phục trắc, ban đầu Khương Vân dự định là chỉ cần thông qua là được.
Có thể là vì muốn tham gia tiểu bỉ, lại thêm vào khi tiểu bỉ, có lẽ còn cần phải thi triển thuật pháp, cho nên mới khiến Trắc Linh châu tản ra ba đạo quang mang.
Dù sao, gần như người người đều biết, Thông Mạch tam trọng liền có thể thi triển thuật pháp.
Cho dù lúc ở Trắc Linh châu có che giấu tu vi, nhưng một khi bộc lộ ra ở tiểu bỉ, loại hành vi lừa trên gạt dưới này, ngược lại có thể sẽ gây ra phiền toái không cần thiết.
Bởi vậy, Khương Vân mới không thể không thể hiện ra cảnh giới Thông Mạch tam trọng.
Mặc dù hắn cũng nghĩ đến biểu hiện của mình có thể sẽ gây ra sự chú ý của Trưởng Lão Phong chủ, nhưng hắn cũng đã sớm chuẩn bị sẵn phương pháp ứng đối, chính là mượn danh nghĩa Tàng Phong để uyển chuyển từ chối.
Đối với việc Tàng Phong rốt cuộc là nơi nào trong Vấn Đạo tông, cùng Đông Phương Bác bọn hắn lại là thân phận gì, mặc dù Khương Vân cũng không rõ ràng, nhưng trải qua sự việc Hứa Thành Sơn lần trước, hắn mơ hồ ý thức được, Tàng Phong, tuyệt đối không đơn giản như mình nghĩ.
Còn nữa, cự tuyệt các Trưởng Lão Phong chủ, tuy sẽ đắc tội những người này, nhưng ít ra sẽ không vi phạm môn quy.
Dù sao Khương Vân cũng không chuẩn bị bái nhập bất kỳ môn hạ nào trong số bọn họ, hắn chỉ muốn tiếp tục ở lại Tàng Phong, sở dĩ đắc tội cũng đã đắc tội rồi.
Chỉ là hắn lại không ngờ rằng vị Phong chủ Thiên Phù phong này lại còn muốn thử lại một chút xem hắn có đạo thể hay không.
Hơi trầm ngâm, Khương Vân vẫn là đem Đạo Thể đan nhét vào trong miệng.
Một lát trôi qua, trên mặt lão giả áo lam thoáng hiện một tia thất vọng.
Bởi vì sau khi ăn vào Đạo Thể đan, trên người Khương Vân vẫn không có chút phản ứng nào, điều này đủ để chứng minh, đạo thể của Khương Vân là nhất khiếu bất thông (một khiếu cũng không thông).
Mà điều này cũng mang ý nghĩa, tư chất như vậy, đã là kém nhất.
Tiếp đó, bờ môi lão giả áo lam lại lần nữa lặng lẽ mấp máy mấy lần, một bóng người khác được bao bọc bởi hoàng quang đột nhiên xuất hiện trước mặt Khương Vân.
Trong đó đi ra một nam tử trung niên ăn mặc như nho sinh.
Nam tử không nói chuyện, trực tiếp vươn tay ra, đặt lên đỉnh đầu Khương Vân.
Thân thể Khương Vân lập tức siết chặt, ngay sau đó liền phát giác được có một luồng khí tức cường đại theo tay của nam tử, tràn vào trong cơ thể của mình, như vào chỗ không người, lưu chuyển cực nhanh trong cơ thể, khiến cho hắn căn bản không có cách nào ngăn cản.
Hắn tự nhiên hiểu rõ, đây là mấy vị trưởng lão và Phong chủ vẫn chưa từ bỏ ý định với mình, sở dĩ tự mình ra tay để kiểm tra tình huống thân thể của hắn.
Nói thật, hiện tại tim Khương Vân đều treo lên.
Hắn vừa lo lắng chân thực tu vi cảnh giới của mình sẽ bị nhìn thấu, vừa lo lắng khối đá màu đen giấu trong đan điền của mình bị phát hiện.
Nhưng hắn không biết, ngay khi luồng khí tức cường đại của nam tử nho sinh kia tràn vào trong cơ thể mình, mấy trăm đạo vết thương trải rộng trên thân thể hắn, cũng khẽ chấn động, mà rất nhỏ không thể nhận ra được.
Một lát sau, nam tử thu hồi thủ chưởng, trên mặt lộ ra một tia hiểu rõ, không nói một lời xoay người rời đi.
Nhưng trong tai lão giả áo lam lại vang lên thanh âm của hắn.
"Đạo thể của người này xác thực nhất khiếu bất thông, linh tính hoàn toàn không có, sau này khả năng ngưng tụ đạo linh gần như không có, nhưng kinh mạch của hắn lại nhỏ bé hơn so với người thường một chút, đoán chừng đây chính là nguyên nhân hắn có thể tăng lên ba trọng cảnh giới trong vòng nửa năm!"
Nghe xong lời này, vẻ thất vọng trên mặt lão giả áo lam càng đậm, khẽ gật đầu.
Kinh mạch nhỏ bé hơn so với người thường, độ khó đả thông tự nhiên cũng tương đối nhỏ hơn không ít.
Sau một khắc, lão giả áo lam rốt cục đem ánh mắt từ trên người Khương Vân dời đi, ngược lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thư nói: "Nhất Thư, ngươi tiếp tục chủ trì đi!"
Nói xong câu này, thân hình ba người lão giả áo lam lóe lên, như khi tới, biến mất không còn tăm tích.
Liên tiếp biến cố này khiến đông đảo đệ tử xung quanh xem đến hoa cả mắt, bất quá phần lớn mọi người đều hiểu rõ ra.
Hiển nhiên, sau khi tự mình kiểm tra thân thể Khương Vân, ba vị Trưởng Lão Phong chủ, đã từ bỏ dự định thu Khương Vân làm đệ tử!
Nói cách khác, tư chất của Khương Vân, thực sự quá mức bình thường, không thể tiếp tục gây hứng thú cho bọn họ.
Kết quả này tự nhiên cũng khiến đông đảo đệ tử lộ ra phản ứng khác biệt, mặc dù có số ít người biểu thị đồng tình với Khương Vân, nhưng tuyệt đại đa số đều là cười trên nỗi đau của người khác.
Nhất là Hoắc Viễn càng không hề cố kỵ cười lớn nói: "Ha ha ha, ta còn tưởng rằng dã nhân ngươi lần này lại gặp vận cứt chó, không ngờ cuối cùng vẫn lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, chậc chậc, đáng tiếc a đáng tiếc!"
Ngược lại thời khắc này Khương Vân, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại thở dài ra một hơi.
Mặc dù hắn không biết vị trung niên nam tử có dáng vẻ nho sinh kia, rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì trong cơ thể của mình, nhưng hiển nhiên hẳn là không có phát hiện chân thực tu vi cảnh giới và khối đá màu đen của hắn.
Về phần bọn họ không có hứng thú với hắn, kết quả này, lại đúng là điều hắn muốn nhất.
Theo ba vị Trưởng Lão Phong chủ rời đi, Tiêu Nhất Thư cũng từ dưới đất đứng lên, hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Vân, lúc này mới lên tiếng nói: "Khảo thí tu vi đến đây là kết thúc, tiếp theo, ta đọc đến tên người nào thì người đó lưu lại, những người còn lại tất cả đều rời khỏi quảng trường."
"Hoắc Viễn, Vô Thương, Lư Hữu Dung, Đường Nghị, Khương Vân!"
Rất nhanh, trên quảng trường chỉ còn lại mười người.
Mà mười người này, dĩ nhiên chính là những người khi phục trắc, tu vi cảnh giới tăng lên vượt qua hai trọng, cũng là người được chọn sẽ tham gia tiểu bỉ.
Mặc dù Khương Vân cũng ở trong đó, nhưng mọi người hiện tại đối với hắn cũng đồng dạng không có bao lớn hứng thú, ngược lại đem ánh mắt dời về phía chín người khác, nhỏ giọng nghị luận lần này tiểu bỉ, ai là người có khả năng chiến thắng lớn hơn.
Tiếp đó, Tiêu Nhất Thư bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía một pho tượng hình như sư tử ở nơi hẻo lánh trên quảng trường nói: "Chư vị sư đệ sư muội, các ngươi có thể hiện thân!"