Nhìn Đông Phương Bác vội vàng rời đi, trên mặt Khương Vân chậm rãi hiện lên một nụ cười ấm áp.

Dù rất ít khi ở chung cùng người khác, đối với tu đạo cũng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng không có nghĩa là Khương Vân là kẻ ngốc, ngược lại, hắn tâm tư tinh tế kín đáo, giác quan nhạy cảm.

Trong quá trình đi dọc theo con đường lên núi này, hắn đã sớm thông qua những căn nhà gỗ chất đầy các loại đồ đạc, mà mơ hồ đoán ra cái được gọi là Vấn Đạo đệ lục phong này, chỉ sợ chỉ là một ngọn núi dùng để chất đống đồ đạc.

Lại thêm vẻ mặt cổ quái của Tiêu Nhất Thư và những người khác khi nhìn về phía Đông Phương Bác lúc trước, cùng với việc trên cả ngọn núi ngoại trừ hắn ra chỉ có bốn người, Khương Vân thậm chí có thể mật độn đoán rằng, bốn người bọn họ, hẳn là cũng chính là người phụ trách trông coi những đồ đạc này.

Về phần thân phận tạp dịch đệ tử của hắn, tự nhiên cũng chỉ là để tàng phong này có thêm một người trông coi mà thôi.

Bất quá, những điều này đối với hắn mà nói cũng không đáng kể, hắn chỉ biết là, tại thời điểm mình nản lòng thoái chí, đường cùng, thì Đông Phương Bác đã kịp thời xuất hiện, kéo hắn một cái, cho hắn hi vọng!

Giống như năm đó khi hắn bị vứt bỏ, gia gia xuất hiện, để cho hắn sống đến hôm nay.

"Đại sư huynh!" Trong miệng lẩm bẩm một lần xưng hô xa lạ nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp này, Khương Vân lúc này mới xoay người, tiếp tục đi về phía đỉnh núi.

Khương Vân cũng không thật sự đi dạo lung tung trên núi, dù sao hắn vẫn là một người ngoài, sở dĩ hắn đi thẳng đến căn tiểu viện gần đỉnh núi kia.

Ngồi ở trong sân trên ghế đá, đánh giá hết thảy xung quanh, Khương Vân lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

Hiện tại hắn đã ở trong Vấn Đạo tông, mặc dù chỉ là một tên tạp dịch đệ tử, nhưng ít ra là đã bước ra bước đầu tiên của con đường tu đạo.

Sau khi thu lại ánh mắt, Khương Vân một bên nhớ lại tất cả những gì Đông Phương Bác nói với hắn lúc trước, một bên kiên nhẫn chờ đợi Đông Phương Bác xuất hiện.

Khoảng một khắc đồng hồ trôi qua, Đông Phương Bác liền chạy về, vẻ mặt tươi cười đưa cho Khương Vân một bộ quần áo màu xám, một cái bình ngọc và một quyển sách mỏng, nói: "Đây là quần áo do tông môn phát ra, trong bình có ba viên Dẫn Khí Đan và ba viên Tích Cốc Đan, còn có một bộ công pháp tu hành cơ sở « Thông Mạch Quyết »."

Khương Vân đưa tay nhận lấy ba món đồ này, cầm quần áo và bình ngọc tiện tay bỏ sang một bên, mà hai tay nâng quyển sách kia lên, ngón tay đều đang run nhè nhẹ.

Mười sáu năm, bởi vì thể chất, hắn không thể tu luyện công pháp Khương thôn, vậy nếu như dựa theo lời gia gia nói, bản « Thông Mạch Quyết » này hẳn là công pháp có thể khiến hắn tu luyện!

Nhìn dáng vẻ của Khương Vân, trên mặt Đông Phương Bác lộ ra vẻ khó hiểu.

Mặc dù công pháp này là do tông môn phát, nhưng trên thực tế, ở bên ngoài tông môn, loại công pháp tu hành cơ sở này có ở khắp nơi, căn bản không đáng giá mấy đồng tiền, sở dĩ hắn thật sự không hiểu, vì sao Khương Vân lại kích động như thế.

Vuốt ve một lát, Khương Vân cẩn thận đặt sách sang một bên, đứng dậy, lần nữa vái chào Đông Phương Bác đến cùng, nói: "Đại sư huynh, ta muốn hỏi, vì sao ngươi lại bằng lòng thu ta làm tạp dịch đệ tử?"

Đây là điều mà Khương Vân băn khoăn trong lòng.

Hắn rất rõ ràng, mình không vượt qua được một cửa nào, vốn dĩ ngay cả tư cách nhập môn cũng không có, nhưng Đông Phương Bác lại đưa hắn vào tàng phong, dù chỉ là tạp dịch, nhưng ít ra đã vào được Vấn Đạo tông môn.

Nếu như nói là vì Đông Phương Bác hiền lành, vậy như chính hắn, có khối người không qua được một quan nào, vì sao lại chọn trúng hắn?

Đông Phương Bác khẽ mỉm cười nói: "Bởi vì, ngươi đủ quái!"

Khương Vân lập tức sửng sốt nói: "Quái?"

Câu trả lời này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, cũng khiến hắn càng thêm không hiểu.

"Không sai, tàng phong của chúng ta đều là quái nhân, mà ngươi cũng đủ quái, sở dĩ ta mới có thể mời ngươi làm tạp dịch đệ tử."

Sau khi hơi trầm ngâm, Khương Vân như có điều suy nghĩ hỏi: "Cái quái của ta, có phải là do biểu hiện đặc thù của ta ở hai cửa trước không?"

Đông Phương Bác gật đầu nói: "Có thể nói như vậy!"

Khương Vân mặc dù vẫn còn có chút không hiểu, nhưng không tiếp tục hỏi.

Bất kể nói thế nào, Đông Phương Bác đã cho hắn cơ hội, hắn chỉ cần nắm lấy, cùng lắm thì sau này báo đáp là được, sở dĩ hắn đổi đề tài nói: "Đại sư huynh, ta đối với tu luyện nhất khiếu bất thông (hoàn toàn không biết gì), chỉ sợ sau này không thiếu được phải phiền phức Đại sư huynh!"

"Nhất khiếu bất thông vậy thì tốt quá!" Nghe được bốn chữ này, trong mắt Đông Phương Bác đột nhiên lóe lên hai đạo quang, trên mặt càng là ẩn ẩn lộ ra vẻ hưng phấn, không ngừng xoa động hai tay.

Phản ứng của Đông Phương Bác khiến Khương Vân không khỏi lạnh cả tim, không hiểu nghĩ đến những con hung thú trong Mãng Sơn sau khi đói bụng rất lâu nhìn thấy đồ ăn.

"Dù sao hiện tại ta cũng nhàn rỗi không có việc gì, ngươi lại vừa mới nhập tông, ta liền kể cho ngươi nghe một chút về việc tu đạo! Tới tới tới, Khương lão đệ, ngươi ngồi xuống trước, nghe ta kể lại từ từ!"

"Tu đạo một đường, nói rộng nói lớn cũng coi như là lớn, nếu lão đệ ngươi nhất khiếu bất thông, vậy thì chúng ta bắt đầu từ linh khí cơ bản nhất vậy..."

Khi thời gian trôi qua một ngày một đêm, Khương Vân rốt cuộc hiểu rõ vì sao Đông Phương Bác lúc trước lại có phản ứng hai mắt sáng lên như vậy.

Bởi vì Đông Phương Bác, căn bản là người nói nhiều!

Một ngày một đêm, về cơ bản đều là Đông Phương Bác đang nói, mà cho tới bây giờ, hắn vậy mà vẫn không có chút mệt mỏi nào, trong miệng vẫn thao thao bất tuyệt.

Mặc dù Khương Vân cũng cầu học như khát đối với tu luyện, nhưng liên tiếp nghe nhiều thứ như vậy, hắn thật sự cần thời gian để tiêu hóa, bất đắc dĩ chỉ có thể cắt ngang lời Đông Phương Bác nói: "Đại sư huynh, những chuyện còn lại, chúng ta sáng mai lại nói được không? Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút!"

"Mệt mỏi?" Đông Phương Bác sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn nói: "Tốt thôi, vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai ta lại đến thăm ngươi! Nếu như ngủ không được, địa phương của ta ngay ở trên đỉnh núi kia, ngươi tùy thời có thể tìm ta, tuyệt đối đừng khách khí với ta a!"

"Tốt!"

"Đúng rồi, còn có một việc, mặc dù ngươi được ta phá lệ nhận vào, không cần thật sự làm tạp dịch, nhưng nửa năm sau phục trắc (kiểm tra lại) nhất định phải thông qua, nếu không, ngươi vẫn sẽ bị đuổi ra, mà yêu cầu của phục trắc, chính là ít nhất phải tăng lên một cảnh giới."

"Ta đã biết!"

Rốt cục sau khi tiễn Đông Phương Bác đi, Khương Vân trực tiếp nằm trên mặt đất, cười khổ nói: "Chắc là ba người kia đều sợ Đại sư huynh lải nhải, sở dĩ đi thì đi, lẫn mất để tránh..."

tàng phong ngoại trừ Khương Vân, tổng cộng có bốn người, một vị Phong chủ và ba tên đệ tử, cũng không có phân chia nội ngoại môn, mà cho đến bây giờ, Khương Vân chỉ mới gặp Đông Phương Bác.

theo Đông Phương Bác nói, Phong chủ và Tam sư huynh ra ngoài vân du chưa về, mà Nhị sư tỷ thì bế quan tu luyện, ban đầu Khương Vân vẫn tin là thật, nhưng bây giờ nghĩ lại, bọn họ có thể là vì tránh sự lảm nhảm của Đông Phương Bác...

Ngồi trên mặt đất nhắm mắt một lát, Khương Vân đột nhiên bật dậy, trong đôi mắt thần thái sáng láng, căn bản không có vẻ mệt mỏi nào.

Đối với người quanh năm sinh hoạt tại chỗ sâu Mãng Sơn như hắn mà nói, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện thường, huống chi, hắn hiện tại lòng tràn đầy hưng phấn, làm sao có thể ngủ được.

Khương Vân lần nữa cầm lên bản « Thông Mạch Quyết », hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình xong, mới thận trọng lật ra.

Mặc dù Đông Phương Bác có chút lải nhải, nhưng không thể không thừa nhận, đối với phương diện tri thức tu luyện, hắn thật sự rất hiểu rõ, nhất là « Thông Mạch Quyết » này, hắn càng là gần như giải thích cặn kẽ từng câu từng chữ cho Khương Vân, cho nên giờ khắc này khi Khương Vân nhìn lại nội dung trong sách, căn bản không có chút cảm giác khó hiểu nào.

"Bước đầu tiên của tu luyện chính là cảm ứng thiên địa linh khí, đồng thời Dẫn Linh khí nhập thể để đả thông kinh mạch toàn thân, cho nên tu luyện Đại cảnh giới thứ nhất được gọi là Thông Mạch cảnh."

"Mặc dù sau Thông Mạch cửu trọng là có thể khai sáng Phúc Địa trong cơ thể, nhưng trên thực tế, kinh mạch trong cơ thể người tổng cộng có mười hai đường, sở dĩ cực hạn Thông Mạch cảnh là thập nhị trọng."

"Chỉ là, sau khi đả thông Cửu mạch, muốn đả thông thêm một đường kinh mạch nữa đều khó như lên trời, ngoại trừ thực lực, còn cần cơ duyên lớn lao."

"Cũng chính bởi vì vậy, Thông Mạch cảnh, cũng có thể cứ ba tầng chia thành một giai đoạn, phân biệt đại biểu tiểu thành, đại thành, viên mãn, còn thập nhị trọng, chính là đại viên mãn, mà trong đó lục trọng cảnh là ranh giới, chỉ cần bước qua lục trọng, tu luyện đến thất trọng, xem như lên một bậc thang lớn, có thể tấn cấp làm ngoại môn đệ tử."

"Đạo tâm, đạo linh, đạo thể, đạo này chi tam bảo (ba yếu tố của đạo), mặc dù là tiêu chuẩn phán đoán một người có thể tu đạo hay không, nhưng không phải là tiêu chuẩn duy nhất, hơn nữa, ba loại pháp khảo nghiệm cũng chỉ là tương đối, không thể quơ đũa cả nắm, dù sao Đại thiên thế giới (thế giới rộng lớn), không thiếu cái lạ!"

"Trước không suy nghĩ nhiều, đối với ta bây giờ mà nói, có thể tu luyện hay không, tựu nhìn ta có thể dẫn thiên địa linh khí nhập thể hay không!"

Nghĩ tới đây, Khương Vân khép sách lại, khoanh chân ngồi xuống, đổ ra một viên Dẫn Khí Đan trong bình ngọc, xem xét tường tận một lúc, rồi đột nhiên nhét vào trong miệng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play