"Tuyết Vi, gọi ta Tiểu Vi cũng được." Tiểu Nha gì nghe quê mùa quá, trên hộ khẩu lúc đó phải sửa lại tên.
Khương Yêu Hoa rất thích tiểu cô nương này, "Tiểu Vi, những năm này ngươi vất vả rồi, sau này tiểu thúc sẽ chiếu cố ngươi."
"Tiểu thúc." Khương Tuyết Vi hơi kinh ngạc, người này rất thật thà, tốt hơn nhiều so với cha ruột của nàng, "Ta thật sự rất vui."
Người đầu tiên bày tỏ chấp nhận nàng, nàng thích.
Khương Yêu Hoa càng phát ra thương tiếc những năm tháng không dễ dàng của nàng, âm thầm thề sẽ chăm sóc nhiều hơn cho tiểu chất nữ đáng thương này.
Hai người nói chuyện bâng quơ, rất nhanh liền quen thuộc, Khương Tuyết Vi cũng nhân đó hiểu rõ tình hình gia đình này.
Nàng phát hiện tiểu thúc này đôn hậu trung thực, nhân phẩm không tệ, là một thợ mộc, không có công việc cố định, nhà ai cần đồ dùng trong nhà liền tới nhà đó làm, thu nhập không ổn định, ở thời điểm này cũng không nổi tiếng.
Mà Khương gia lão đại và lão nhị đều là tiếp nhận công việc của cha mẹ, làm việc tại nhà máy cơ khí, đến phiên lão tam thì cái gì cũng không có, bị cha mẹ đưa đi học một nghề.
Cũng bởi vì như thế, hôn nhân của lão tam không thuận lợi, chê cao không tới, với thấp không xong, kéo tới kéo lui, tuổi tác cũng kéo dài ra.
Nàng nhãn châu xoay chuyển, "Tiểu thúc, ngày mai mang ta ra ngoài chơi, được không?"
Nàng phải quan sát một chút hoàn cảnh, mau chóng tìm đường kiếm tiền, tiền là gan của con người!
Thời đại này cơ hội có ở khắp nơi, chỉ là xem ngươi có thể nắm bắt được hay không.
Tầm nhìn, tư duy và nhãn quan của một người sẽ quyết định độ cao tương lai của ngươi.
Khương Yêu Hoa đã đồng ý, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày rồi đưa tiểu chất nữ đi dạo xung quanh, mở mang tầm mắt.
"Mẹ."
Khương nãi nãi đi tới, vừa cùng bạn già nói chuyện xong, giữa lông mày lộ vẻ u sầu, nhưng đối với Khương Tuyết Vi lại cố nặn ra vẻ tươi cười, "Tiểu Vi, sau này con cứ yên tâm ở lại đây, có chuyện gì thì đến tìm ta."
Khương Tuyết Vi không nghĩ tới bà lại tranh thủ thành công, nhịn không được xác nhận lại một chút, "Nãi nãi, con thật sự có thể ở lại?"
Nàng còn chưa có tung ra chiêu lớn đâu!
"Đúng vậy." Khương nãi nãi mặt ủ mày chau, nhưng thái độ rất kiên quyết. "Yêu Hoa, con phụ trách đem hộ khẩu của nha đầu này chuyển đến đây, làm nhanh lên, không muốn kéo dài." Miễn cho đêm dài lắm mộng!
Khi còn trẻ không kiên trì, tạo thành tiếc nuối cả đời, lần này, bà muốn kiên trì một lần.
Khương Yêu Hoa giật mình, "Vâng, mẹ, Tiểu Vi rất thông minh, sẽ không gây thêm gánh nặng cho gia đình."
Khương nãi nãi có chút ngoài ý muốn, xem ra tiểu nhi tử rất thích tôn nữ, đây là chuyện tốt.
Điều này làm cho trong lòng bà dễ chịu hơn nhiều, cuối cùng vẫn còn một người có tình nghĩa, "Sau này Tiểu Vi ở cùng chúng ta, con có ý kiến gì không? Cũng không ở được mấy năm, năm nay con bé mười bảy tuổi, rất nhanh có thể lập gia đình."
Khương Tuyết Vi nhíu mày, đây là vợ chồng Khương Ái Quốc không chịu nhận nàng? Ngay cả phòng cũng không cho nàng vào?
Bất quá, nàng đã sớm liệu đến kết quả này.
Kỳ thật, cách cục Khương gia nàng đã thấy rõ, một đứa con trai một căn phòng, Khương gia lão phu thê hiện giờ ở cùng tam nhi tử, đã khiến cho hôn sự của tam nhi tử khó khăn chồng chất.
Phòng chỉ có bấy nhiêu, tân hôn vợ chồng còn muốn ở cùng lão nhân, ai vui lòng?
Nàng ở lại đây, tương đương chiếm tài nguyên của Tam thúc, chỉ sợ sẽ khiến cho hôn sự của hắn càng khó khăn hơn.
Khương Yêu Hoa không chút do dự gật đầu, "Con không có ý kiến, cứ để Tiểu Vi ở lầu các, con chuyển xuống ở cùng mọi người, trải cái giường ngủ là được, con còn trẻ, chịu được."
Khương nãi nãi hốc mắt đỏ lên, là bà vô dụng, làm cho con cháu chịu khổ, "Vất vả cho con, nhi tử."
Khương Tuyết Vi kinh ngạc nhìn hai mẹ con này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tiểu nhân vật cũng có tấm lòng chân thành, bọn họ có lẽ hèn mọn, có lẽ bình thường, nhưng cũng có tấm lòng vĩ đại.
Yêu người mình, yêu thế giới, yêu quốc gia này.
Ở nơi bình thường, lại càng trân quý.
Khương Yêu Hoa đi thu dọn đồ đạc, Khương nãi nãi sờ sờ mặt Khương Tuyết Vi, đặc biệt là lông mày, ôn nhu nói, "Tiểu Vi, gia gia con cùng cha con không phải là không thương con, mà là trong nhà chỉ có điều kiện như vậy, con đừng oán bọn họ."
Bà vẫn hy vọng cả nhà hòa thuận, êm ấm, không có cãi vã.
Khương Tuyết Vi mỉm cười, "Sẽ không, yên tâm đi, nãi nãi."
Nàng không cần dựa vào người khác, cũng có thể tạo ra một phiến thiên địa.
Thế giới của nàng lớn như vậy, làm gì có thời gian tập trung tinh thần trả thù người khác?
Nếu mọi chuyện dừng ở đây, ai nấy giữ thân, nàng cũng lười tính toán.
Nếu không an phận, vậy nàng cũng sẽ không khách khí.
Đương nhiên, ai đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ gấp bội báo đáp.
Ai đối xử không tốt với nàng, vậy thì không cần khách sáo, đừng mong được nhờ!
"Hảo hài tử." Khương nãi nãi ánh mắt ôn nhu, nhưng Khương Tuyết Vi luôn cảm thấy bà giống như xuyên thấu qua mình nhìn thấy một người nào đó.
Bất quá, lòng hiếu kỳ của nàng không lớn đến vậy, muốn nói thì nàng sẽ nghe, không muốn nói thì thôi, nàng cũng không muốn đụng vào chuyện đau lòng của người khác.
Khương gia gia mặt mày ủ rũ đi tới, đối với Khương Tuyết Vi thái độ nhàn nhạt, làm ngơ, như không có người này.
Khương Tuyết Vi cũng không quan tâm, vốn không có tình cảm, lấy đâu ra đau buồn? Hắn chỉ cần không phản đối nàng chuyển hộ khẩu là được rồi!
Bất quá, phải đề phòng Khương gia gia lật lọng, người già, dễ mềm lòng, bị người khác xúi giục vài câu đổi ý thì phiền phức.
Căn gác xép nhỏ hẹp, kỳ thật chỉ có bốn năm mét vuông, chỉ có thể đặt một chiếc giường nhỏ, một cái tủ nhỏ, có một cửa sổ mái nhà nho nhỏ, ánh sáng lờ mờ.
Khương Tuyết Vi nằm trên chiếc giường nhỏ, thở dài một hơi, cuối cùng cũng có chỗ an thân.
Nàng nhìn lên cửa sổ, một tia ánh trăng chiếu vào, ánh trăng mông lung, như mộng như ảo, nàng bỗng hoảng hốt, không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.
Đêm càng ngày càng khuya, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, lông mày yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu hòa, miệng nhỏ hơi hé mở, đang ngủ say.
Một trận ồn ào vang lên, đánh thức người trong mộng, nàng hơi mở mắt, đập vào mắt là một khung cửa sổ mái nhà, căn gác xép nhỏ.
Nàng im lặng thở dài, hóa ra không phải là mộng.
Nàng trở dậy, thay một bộ quần áo, vẫn là áo vải hoa, quê mùa, không còn cách nào, vùng nông thôn hẻo lánh không có vải vóc tốt, thẩm mỹ cũng chỉ có vậy.
Nàng đem tóc buộc lên, thành một cái đuôi ngựa, hình tượng liền thay đổi.
Nàng khó khăn leo ra khỏi gác xép, Khương nãi nãi đem bàn chải đánh răng kem đánh răng chuẩn bị sẵn đưa cho nàng, bảo ra sân rửa ráy.
Sân cũng rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay, dựng một cái lều, giếng nước, bệ giặt quần áo, bếp lò, chất đầy đồ.
Nàng ngồi xổm trước bệ giặt quần áo, đánh răng rửa mặt, có loại cảm giác trở lại xã hội nguyên thủy.
Tối hôm qua nàng còn chưa tắm rửa, cảm thấy người hôi hám, nhưng chỗ này thực sự quá nhỏ, biết đi đâu tắm đây?
Ai, như thế này không ổn, nàng không thể ở trong căn nhà nhỏ bé này.
Ở một hai năm còn có thể nhẫn nhịn, lâu hơn nữa nàng sẽ phát điên!
Nàng muốn có một căn nhà lớn, bày đầy quần áo đẹp và đồ trang điểm, ít nhất phải có một phòng để quần áo rộng hai ba mươi mét vuông, còn muốn có một phòng đọc sách lớn sáng sủa hướng về phía mặt trời mọc, cả một bức tường giá sách.
Nàng còn thích xe hơi sang trọng, lái chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ rực rỡ trên đường phố.
Đúng rồi, nàng còn thích mỹ thực, đủ loại đồ ăn thức uống, muốn ăn gì uống gì đều được.
Được rồi, trước tiên lập một mục tiêu nhỏ, một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, khuya khoắt có thể ngồi ở ban công ngắm cảnh sông.
Một tiếng quát giận dữ vang lên, "Khương Tuyết Vi, ngươi cười thật buồn nôn, đây không phải nhà của ngươi, từ đâu tới thì đi về nơi đó!"
Là Khương Hướng Bắc, nàng chẳng biết từ lúc nào đã chạy đến, trợn to hai mắt, hung dữ trừng Khương Tuyết Vi.
Vừa nghĩ tới việc phụ mẫu cãi nhau tối qua, tiếng khóc thống khổ của mẫu thân, nàng liền vô cùng tức giận, chỉ muốn đuổi Khương Tuyết Vi đi.
Chỉ cần nàng đi, trong nhà có thể khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.
Khương Tuyết Vi chậm rãi cầm khăn mặt lên lau mặt, từng chút từng chút một, thần sắc lạnh nhạt.
Một màn này rơi vào trong mắt Khương Hướng Bắc, chỉ coi như là khiêu khích, càng thêm phẫn nộ, "Ngươi bị điếc à? Đồ nhà quê, có nghe thấy không, ngươi mau cút đi..."
Khương Tuyết Vi hất khăn mặt lên, đem một tảng đá mài nặng một hai trăm cân trong viện nhấc lên một cách nhẹ nhõm, từng bước ép về phía Khương Hướng Bắc, khí thế mười phần.
Khương Hướng Bắc trợn mắt há mồm, dụi dụi mắt, má ơi, yêu quái đến rồi.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng làm loạn, nãi nãi, cứu mạng a."
Khương nãi nãi nghe tiếng chạy ra, kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, cả người đều ngây dại, khí lực thật là lớn.
"Tiểu Vi, Hướng Bắc, các ngươi đây là làm sao vậy?"
"Nàng..." Khuôn mặt nhỏ của Khương Hướng Bắc trắng bệch, chịu đựng nỗi sợ hãi ghê gớm, sợ Khương Tuyết Vi cầm không vững, sẽ nện tảng đá mài lên người nàng.
Khương Tuyết Vi nhướng mày, "Ta đang cho Khương Hướng Bắc thấy một ít bản lĩnh của ta, lợi hại chứ?"
Hai chân Khương Hướng Bắc mềm nhũn, làm sao nàng lại coi nha đầu này dễ khi dễ chứ? Đây rõ ràng là uy hiếp! "Đúng, đúng, đặc biệt lợi hại, ngươi mau thả nó về chỗ cũ đi."
Không thể trêu vào, thật đáng sợ!
Khương Tuyết Vi rất vô tội nhìn nàng, "Ta đói bụng, muốn ăn bánh ngọt gạo nếp và chè đậu ngọt."
"Ngươi..." Đầu óc Khương Hướng Bắc trống rỗng, đây là đang tống tiền sao?!
"Hửm?" Khương Tuyết Vi lên giọng, tay lại nâng tảng đá mài, tựa hồ đang suy nghĩ xem có nên đập tới hay không.
Khương Hướng Bắc sợ đến mức mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, liều mạng chạy ra ngoài, "Ta đi mua ngay đây."
Khương Tuyết Vi hướng Khương nãi nãi cười ngọt ngào, vô tội hết sức, khiến Khương nãi nãi có chút hoảng hốt.
Mấy phút sau, Khương Tuyết Vi đã được ăn bánh gạo nếp mỹ vị, nhân bánh là một cây quẩy và đường cát trắng, quấn bên trong nắm cơm, vừa ngọt vừa mềm lại vừa giòn.
Cơm nắm đầy đặn, tỏa ra mùi thơm mê người, phối hợp với sữa đậu nành ngọt mà không ngán, hương vị thật sự là tuyệt hảo.
"Khương Hướng Bắc, mùi vị không tệ, mua ở đâu vậy?"
Khương Hướng Bắc không dám nhìn thẳng nàng, "Ngay ở đầu ngõ, nếu ngươi thích, có thể ngày nào cũng đến đó ăn."
"Ngươi mua cho ta?" Khương Tuyết Vi ăn ngon lành, tâm trạng rất vui vẻ.
"Không." Trong lòng Khương Hướng Bắc là cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khương Tuyết Vi quét tới, không tự chủ được rùng mình một cái, "Tiền tiêu vặt của ta không có nhiều, trong nhà nghèo lắm."
Khương Tuyết Vi liếc qua, "Ừ, một cô gái bình dân quật cường."
Khương Hướng Bắc: ... Trái tim bị đâm xuyên!