Lúc này, Cố Diệp đến đưa cơm, nhìn thấy một đám người đang đánh nhau, mắt đảo một vòng.

"Lâm thanh niên trí thức, ngươi mau đừng đánh nữa, lát nữa Thẩm thanh niên trí thức nhìn thấy lại đau lòng, Phó thanh niên trí thức này cùng Thẩm thanh niên trí thức quan hệ cũng không bình thường, ngươi chỉ là người ngoài."

Nói xong, nghĩ đến điều gì đó, "Phó thanh niên trí thức, Thẩm thanh niên trí thức hình như ở bên kia chờ ngươi, các ngươi đây là hẹn nhau rồi sao? Hay là đang nói chuyện yêu đương? Ôi trời, đây là chuyện tốt đó, các ngươi còn che che đậy đậy."

Lời này của Cố Diệp, khiến những người vốn đã không giữ được lý trí, càng thêm điên cuồng.

"A a, đồ tiện nhân, ta cho ngươi thông đồng, lẳng lơ ong bướm phá hỏng."

Móng tay sắc nhọn của Lâm Hoan Hoan xẹt qua, mặt Phó Tiểu Uyển đầy vết máu.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Lâm thanh niên trí thức, cô cần gì chứ, người ta là đôi lứa yêu nhau." Giọng điệu Cố Diệp lo lắng quá mức, càng kích thích Lâm Hoan Hoan.

Tình huống đảo ngược, Lâm Hoan Hoan trực tiếp một mình ngược đãi Phó Tiểu Uyển, túm được Phó Tiểu Uyển mặt đầy máu.

Phó Tiểu Uyển để ý nhất chính là khuôn mặt này, cảm thấy mặt đau rát.

"A, tiện nhân, ta giết ngươi."

Phó Tiểu Uyển trực tiếp phá thối, ra tay ngày càng ác độc, cảnh tượng hết sức kịch liệt.

Cố Diệp thấy ngon thì thuận tiện còn xin được một nắm hạt dưa của Vương thím.

Cố Diệp người này, nói chuyện ngọt ngào vô cùng, mấy bà thím hay đánh nhỏ nhặt này đều thích, "Ta nói Cố nhóc con, ngươi với Tiểu Phó thế nào rồi?"

Mấy bà thím trong thôn này ai chả thích tám chuyện, Vương thím vẫn còn đang dò la tin tức.

Tuy rằng Phó thanh niên trí thức có công việc, còn Cố Diệp là kẻ ốm yếu, chẳng làm được gì, về sau cũng chỉ có thể nuôi báo cô.

Ngoại trừ cái mặt kia còn xem được, những thứ khác đều chẳng ra gì, đúng là gánh nặng.

Không ít người trong thôn không xem trọng, thậm chí còn chờ chê cười.

Vương thím đây là nói ra tâm tư của không ít người, một đám người nín thở lắng nghe.

Cố Diệp vừa nghe, mặt tỏ vẻ xấu hổ, "Chúng ta tốt lắm mà, Vương thím, thím đừng hỏi nữa, Tiểu Phó thích ta nhất, người khác, không có cơ hội đâu, dù sao trưởng quá mức khó coi."

Lời này của Cố Diệp là đang nhắc nhở những kẻ có ý đồ với Phó Tuyết, đừng tưởng hắn không biết trong lòng mấy người này nghĩ gì.

Mong Phó Tuyết bỏ rơi hắn, coi trọng đám con trai đen đúa ngốc nghếch của các nàng sao, đừng có nằm mơ.

Lời của Cố Diệp đắc tội không ít người, tỷ như Triệu thím bên cạnh, nghe thấy hắn tự cao tự đại nói vậy, hừ lạnh một tiếng, "Nhìn hắn như vậy chưa chắc người ta chỉ chơi bời thôi, có mỗi mình hắn ngốc nghếch vui vẻ, thanh niên trí thức trở về thành phố, bỏ chồng bỏ con thiếu gì?"

Triệu thím cố ý nói lớn tiếng, ghê tởm Cố đại thẩm này.

Cố thẩm mày dựng lên, "Ối ối ối, điều kiện ở đội Ninh Tĩnh nhà ngươi tốt nhất, sao cũng để con dâu bị bức phải chạy vậy, không chừng, thật đúng là vào thành hưởng phúc, hầu hạ bà địa chủ như ngươi, bị ngươi hành hạ tra tấn, ngươi ấy à, là số không có vợ, một đời làm bà già góa."

Cố đại thẩm nói vẻ mặt hớn hở, mặt Triệu thím lập tức đen lại, định cãi lại ngay.

Bị Đại Nha kéo lại, Đại Nha nhỏ giọng "Mẹ, mẹ quên cha nói sao, anh trai bây giờ vẫn còn ở bộ đội đấy?"

Nhắc tới Triệu Trường Chinh, trực tiếp cảnh cáo được Triệu thím, bĩu môi, có chút không cam tâm tiếp tục làm cỏ.

Điều này làm cho Cố đại thẩm có chút kinh ngạc, thật không dễ chịu, còn tưởng có thể thấy bà ta nhảy lên đấy.

Cả ngày cứ như con tôm con tép, chọc vào hai câu liền bắt đầu sủa ầm lên, cái cuộc sống này quá là thoải mái rồi.

Cố đại thẩm nhận canh đậu xanh Cố Diệp đưa tới, cũng múc cho Vương thím thêm một chén nữa, vị mát lạnh, nhẹ nhàng lại mang chút ngọt ngào, thật đúng là giải nhiệt.

Vương thím uống chưa đã thèm, "Tay nghề của Cố nhóc con không phải nói chơi, cũng biết thương vợ ghê, thôi thì ta cứ chờ uống rượu hỷ của các ngươi nhé?"

Cố đại tẩu và Nhị tẩu không cần Cố Diệp gọi, tự mình đến uống, canh đậu xanh này có nhiều đường phèn, ngược lại là một món hiếm có ngon lành.

Cũng chỉ có lúc Cố Diệp làm, bọn họ mới có thể tới ké.

Cố đại thẩm thấy canh đậu xanh đã gần hết, hỏi: "Ngươi có chừa cho Tiểu Phó chút nào không, Tiểu Phó đi làm vất vả lắm, đàn ông phải biết chủ động chu đáo."

Đều không được thì cũng được chút thôi chứ, chứ cái gì cũng không được thì không bằng tìm bồn nước tiểu mà chết chìm cho xong.

Cố Diệp gật đầu, chuyện truy người này, mẹ hắn còn tích cực hơn cả hắn.

"Mẹ, con biết rồi." Vợ hắn, còn có thể không quen sao? Hắn đã sớm để riêng một phần tỉ mỉ chuẩn bị.

Lần này, Cố đại thẩm mới thấy hài lòng, đàn ông nếu trước khi cưới không chủ động, cũng đừng mong sau khi cưới có thể sớm "tìm con" được.

Để mấy cái đồ vật thối tha này lãng phí thời gian làm gì.

Mấy người vừa nghỉ ngơi hóng mát, vừa hớn hở nhìn Lâm Phó hai người cắn xé, tâm trạng vô cùng đắc ý.

Cố Diệp lúc về, rẽ qua ngọn núi, nghĩ tự mình khai thác đám nhân sâm kia, tính nhổ vài cây cho Phó Tuyết bồi bổ thân thể.

Mà Phó Tuyết, đang tỉ mỉ sửa lại bản vẽ thiết kế máy kéo, lúc bí thư Lâm đến tìm lão Lưu, vừa liếc mắt đã sửng sốt.

Lập tức giật mình, trời, hắn thấy cái gì thế này? Cái này... đây là Phó Tuyết vẽ.

Bí thư Lâm bưng trà cũng quên luôn, vội vàng đi tới, tay cũng có chút run rẩy, còn không dám quấy rầy người đang nghiêm túc.

Ngược lại Phó Tuyết, đã sớm phát hiện, vẫn kiên nhẫn vẽ xong nét cuối cùng, lúc này mới dừng lại.

Bí thư Lâm cầm bản phác thảo thiết kế, nhìn chiếc máy kéo kiểu tay vịn nhanh chóng, hoàn toàn vứt bỏ những nguyên tắc thiết kế trước kia.

Cái này rõ ràng là thích hợp để sử dụng rộng rãi trong nông nghiệp hơn, nếu thật có thể đưa vào sử dụng, hắn có thể tưởng tượng được tiếng vang lớn đến mức nào, ít nhất cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn cho đội.

Thời đại này, người có thể giúp đỡ nông dân nâng cao sản xuất thì quả thật là đồng chí tốt, hắn đây là nhặt được của báu gì thế này.

Bí thư Lâm cả người hưng phấn run rẩy.

"Tiểu... Tiểu Phó, đây là cô vẽ?"

Phó Tuyết thấy người kích động, giải thích: "Bí thư, đây là tôi dựa trên nền tảng vốn có để thiết kế cải tạo, càng thêm thuận tiện nhanh chóng, đây là một thiết kế bao gồm cả cày ruộng, gieo và gặt, chỉ là việc thay đổi linh kiện có chút phức tạp, trước mắt chỉ có thể gửi bản phác thảo đi, nếu được tuyển thì có thể bắt đầu đưa vào sản xuất."

Cô ở vị trí này, không thể khoanh tay đứng nhìn, đất nước đang phát triển, rất cần bọn họ đứng ra.

Cô đủ khả năng để góp một phần sức, nếu thật có thể thúc đẩy sự phát triển của nông nghiệp, hy vọng có thể để mọi người đủ tiền no bụng.

Bí thư Lâm vẫn chưa thể bình tĩnh, giọng nói đã không còn trôi chảy, "Tiểu Phó cô thiết kế tốt quá, nếu mà không được tuyển thì không ai có cơ hội đâu, Tiểu Phó, lớp trẻ thật đáng gờm, sau này, phải dựa vào các cô cả thôi, chúng tôi, già rồi."

Bí thư Lâm bất đắc dĩ thở dài...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play