Cố Kiến Quốc, nàng ấy thế mà ngươi còn dám để nàng lên, lát nữa xảy ra chuyện thì làm sao, ta cũng không biết nói thế nào với ngươi hồ đồ a hồ đồ, mau để nàng xuống dưới.

Lâm bí thư nho nhã mặt mày đều không nhịn được vặn vẹo lợi hại, đây là thiếu tâm nhãn à?

Cố Kiến Quốc nhìn Phó Tuyết khởi động chân ga, đã không kịp ngăn cản, vội vàng mở miệng: "Lui ra phía sau, lùi ra sau cho ta."

Ai chẳng sợ chết, những người này như ong vỡ tổ chạy mấy mét.

Cố đại thẩm thở gấp, có chút bận tâm, "Ta nói, cô Phó này có được không? Đừng có làm mình bị thương đấy nhé?"

Cố Diệp cũng bị Phó Tuyết cái khí thế mạnh mẽ này làm cho hoảng sợ, "Liệu được không đấy, Tiểu Phó nhất định được mà."

Phó Tuyết phát động lần thứ nhất, không có tiếng động, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Kỹ thuật viên cười lạnh, "Không được việc thì đừng học đòi người ta ra mặt, nói như rồng leo, làm như mèo mửa."

Lâm Hoan Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ta đã nói rồi, nàng ta là đang lừa mọi người, căn bản không có bản lĩnh thật sự."

Lời này làm một số người sắc mặt khó coi.

Cố đại thẩm vừa mở miệng đã muốn mắng.

Liền nghe thấy máy kéo tiếng chân ga vang lên, Phó Tuyết còn mở xoay hai vòng, cái này... động... động? Ánh mắt của bà trừng lớn.

Chà chà cô Phó này ghê thật, kiêu ngạo ghê.

Lần đầu tiên nhìn thấy ai lái máy kéo giỏi như vậy, hoàn toàn thành thạo.

Lâm bí thư kéo tay Cố Kiến Quốc mừng rỡ không thôi, "Được đấy chứ? Cậu tìm cô đồng chí này ở đâu ra vậy, kỹ thuật này khá đấy, lái máy kéo hoàn toàn không có vấn đề."

Cố Kiến Quốc bề ngoài bình tĩnh, kỳ thật kích động tay run: "Đây chính là thanh niên trí thức mới đến đại đội chúng ta, người ta giỏi lắm đấy."

Hai người mặt mày hớn hở vội vàng đuổi theo.

Phó Tuyết chạy một vòng, không phát hiện vấn đề gì quá lớn, lúc này mới dừng lại, trả lại dụng cụ sửa chữa.

Nhìn kỹ thuật viên mặt xanh mét, Phó Tuyết mở miệng nói: "Bản lĩnh không lớn, tính khí không nhỏ! Thị trấn cho anh đến đây để phục vụ nhân dân, chứ không phải lúc nào cũng gấp gáp, bày đặt cái mặt khó coi đó làm gì?"

Kỹ thuật viên ôm dụng cụ xấu hổ muốn độn thổ.

Lâm Hoan Hoan mặt trắng bệch, ấp úng không dám nói lời nào.

Cố thẩm tử cùng một đám người vây quanh Phó Tuyết, "Tiểu Phó, cô giỏi quá, trước kia học lái rồi à?"

"Cô thanh niên trí thức thật lợi hại." Cố Diệp giơ ngón tay cái lên, đây không phải ai cũng làm được.

Lâm bí thư đi lên trước, cười tủm tỉm "Đồng chí, kỹ thuật khá đấy! Trước kia đã qua đào tạo bài bản à?"

Phó Tuyết trên mặt vẫn tươi cười, thong thả đáp "Có xem qua một số sách chuyên ngành, cho nên biết sơ sơ một chút, ngược lại làm bí thư chê cười rồi."

Người có bản lĩnh, thường được người ta tôn kính.

Quả đúng như vậy, Lâm bí thư đã quên mất sự khó chịu vừa rồi, hướng Phó Tuyết đưa ra lời mời, "Cô đồng chí nếu có hứng thú, có thể đến công xã của tôi làm việc, nhân tài như cô mà bị mai một thì đáng tiếc."

Công xã còn quản lý rất nhiều đại đội, có không ít máy kéo, mỗi lần gặp sự cố chỉ có thể lên xưởng máy móc ở thị trấn tìm người, thành ra người ta cũng mất hết kiên nhẫn.

Nếu có người của riêng mình, sau này sẽ thoải mái hơn nhiều.

Nghe vậy, Phó Tuyết có chút bất ngờ, đây là không cần xuống ruộng nữa à?

Ngược lại là Cố đại thẩm và Cố Diệp, còn kích động hơn cả cô, Cố thẩm tử mừng đến nỗi mặt mày nhăn nheo.

Công xã a, công xã tốt, được vào công xã làm việc là phúc phận bao nhiêu người cầu cũng không được.

Lâm bí thư thấy nàng không hề lúng túng như trong tưởng tượng, ngược lại càng thêm trầm ổn, càng thêm thưởng thức.

Tương lai quốc gia cần những người như thế này, thiết thực, tài giỏi, không kể công kiêu ngạo.

"Cô đồng chí, làm việc ở công xã, là phụ trách sửa máy kéo cho các đại đội bên dưới, bình thường liên hệ với xưởng máy móc, một tháng cũng có chút tiền, so với làm ruộng thoải mái hơn nhiều."

"Tiểu Phó, cô mau đồng ý đi, vào công xã tốt lắm."

Thời buổi này, nhà nào có người làm công việc ổn định thì sẽ bị người ta ghen tị chết.

Biết bao người vắt óc tìm cách chui vào nhưng đều vô dụng, cái này, vẫn là phải nói đến vận may.

Cố Diệp cũng vẻ mặt mong chờ.

Phó Tuyết mỉm cười, "Vậy thì phiền bí thư chiếu cố nhiều hơn."

Kiếp trước tiếp xúc với máy móc, kiếp này chắc cũng vậy.

Có không gian lớn như vậy, ăn mặc không lo lại còn có thể xây dựng tổ quốc.

Nàng không có ý định sau này kinh doanh buôn bán, hiện tại quốc gia đang phát triển rất cần nhân tài, nàng muốn lưu lại dấu ấn của riêng mình trong thời đại này.

Lâm Hoan Hoan vẫn không tin, lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, sao có thể như vậy được.

Phó Tuyết sao có thể biết mấy thứ này? Thẩm Khanh Ninh cũng vẻ mặt phức tạp, mấy lần muốn tiến lên đều bị Cố Diệp chắn mất.

Hừ, hắn mới không cho người này cơ hội.

Phó Tuyết ánh mắt lướt qua Lâm Hoan Hoan, dừng lại trên người đại đội trưởng, "Đại đội trưởng, việc của Lâm đồng chí thì phiền anh, nói là làm, phải làm gương cho mọi người chứ."

Không thể cứ thế bỏ qua được, dù sao Lâm Hoan Hoan ngay từ đầu đã muốn bôi nhọ nàng.

Nàng làm điều thứ nhất, đừng trách mình làm điều thứ mười lăm.

Lâm Hoan Hoan ánh mắt đầy vẻ cầu xin, Phó Tuyết coi như không thấy, xách cuốc lên rồi đi.

Cố Diệp vội vàng đuổi theo.

Lâm bí thư ngược lại rất thưởng thức tính cách quyết đoán, hiểu chuyện của Phó Tuyết, cười nói: "Vẫn là tuổi trẻ, sau này còn dài mà."

Cố Kiến Quốc cũng tươi cười đầy mặt, "Đứa nhỏ này được đấy."

Với bản lĩnh này, sau này thật khó nói sẽ đi đến bước nào, dù sao cũng sẽ không bị chôn vùi ở nơi này.

Nghĩ đến cái thằng cháu cứ lẽo đẽo theo sau người ta, thật là đau đầu, cóc đòi ăn thịt thiên nga.

Cũng không xem lại mình có xứng hay không.

Việc Phó Tuyết sửa được máy kéo lại còn được điều lên công xã làm việc, trong thôn ai cũng biết.

Triệu thẩm tử khi biết chuyện liền mắng vài câu, "Ta nhổ vào, nhất định là giao dịch thân xác gì đó, với chút bản lĩnh ấy của nó mà được lên công xã làm việc à? Ta thấy bọn họ bị mù hết rồi, ái chà, nhẹ thôi."

Triệu thẩm tử hùng hổ, trở tay tát cho một cái.

Đại Nha đang bôi thuốc cho bà ta, bị đánh cũng không lên tiếng, dù sao trong nhà bà ta quyết hết, cô chỉ có thể chịu đựng.

Thiết Đản chạy vào, đá Đại Nha văng ra ngoài, bắt đầu làm nũng, "Bà ơi, hôm nay con muốn ăn trứng gà, con muốn ăn trứng gà."

Triệu thẩm tử lập tức thay đổi sắc mặt, ôm Thiết Đản như nâng trứng hứng hoa, "Cháu ngoan của bà ơi, chờ anh con về, tối nay bà luộc cho ba đứa mỗi đứa một quả, mấy hôm nữa tiền trợ cấp của bố chúng mày về, bà mua kẹo cho cháu ngoan ăn."

Dù sao đây là gốc nhà họ Triệu, phải được cưng chiều chứ, mấy đứa con gái kia, chỉ để hầu hạ đàn ông thôi.

Nhìn Đại Nha im lặng đứng bên cạnh, lại tát cho một cái, "Con ranh chết tiệt kia, còn đứng đó mặt mày ỉu xìu, còn không mau đi nấu cơm, mấy quả trứng gà luộc hết cho ta, tối nay cháu bà muốn ăn, tao cảnh cáo mày, không được ăn vụng, không thì tao đánh gãy chân mày, bắt mày bồi tiền, đồ không biết điều."

Nhà họ Triệu chỉ có mỗi Triệu Trường Chinh là con trai, còn ba đứa con gái, Triệu thẩm tử luôn hành hạ con gái để nuôi con trai.

Mấy đứa con gái này cũng bị bà ta dạy cho cái tính nhẫn nhục chịu đựng, bị đánh bị mắng cũng không dám nói, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Đại Nha cúi đầu đi ra, ánh mắt đầy vẻ bất cam, ngón tay siết chặt vào nhau.

Tại sao mấy cái đồ ăn hại kia được ăn ngon mặc đẹp, còn mình thì chỉ có thể nhìn, cô đã bao nhiêu năm rồi chưa được ăn no...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play