Vạn Mẫn lau nước mắt, nhìn sang Cố đại thẩm, giọng nghẹn ngào, "Mẹ thật sự muốn tìm thanh niên trí thức làm vợ cho Lão Tứ sao? Chẳng lẽ mẹ xem thường nông dân, con thấy trong thôn có không ít cô nương tốt, con thấy mẹ chỉ là quá nuông chiều Tứ đệ sức khỏe yếu, còn mơ mộng hảo huyền."

Giọng nói bất bình tức giận của Vạn Mẫn nghe cứ như là ai cướp mất người đàn ông của nàng vậy.

Mặt Cố đại thẩm liền lạnh xuống.

Cố Quân bất đắc dĩ, nghĩ nàng đang mang thai, vẫn là dỗ dành, "Tiểu Mẫn, không thể nói vậy, nếu không phải vì chuyện của Cố gia, thân thể Tiểu Diệp cũng sẽ không kém như vậy, hắn cưới vợ, nhất định phải tìm người hợp ý."

Tiểu đệ của hắn là người có dáng dấp tốt nhất trong nhà, giống như ông nội hắn, là một người thầy giáo chết sớm, vẻ nhã nhặn tuấn tú hội tụ tất cả ưu điểm.

Dù thân thể có hơi yếu, cũng không đến mức tìm quả phụ hoặc người không lành lặn.

Cố đại thẩm thấy vậy, cười lạnh: "Vậy thì coi ngươi là cái gì, tham ăn biếng làm, bình dầu ngã ngươi cũng chẳng buồn đỡ, bớt cái tâm lo chuyện vô ích đi, hôn sự Lão Tứ nhà ta chưa tới phiên ngươi làm chủ, nếu ngươi sống sung sướng quá rồi, ta có thể cho ngươi ra ở riêng, hoặc là về nhà mẹ đẻ ngươi đó?"

Trong nhà này, vẫn là bà làm chủ, Cố đại thẩm không phải là người thích tra tấn người khác, nhưng không thích những người gây rối.

Khuê nữ nhà Vạn gia này bà vốn không vừa mắt, nếu không phải... hừ, nghĩ thôi đã thấy xui.

Đồ bỏ đi này, đừng tưởng là bà không biết nó nghĩ gì, muốn ăn rắm sao? Đồ xấu xa.

Vạn Mẫn bị bà mẹ chồng mình châm chọc như vậy, khóc không thành tiếng, "Mẹ, người ta là người thành phố, sao có thể để ý đến mấy người đàn ông thôn quê, mẹ làm vậy không phải đang vội lấy lòng sao, bên ngoài không chừng người ta sẽ nói Cố gia thế nào đấy."

Thấy nàng càng nói càng quá phận, Cố Quân vội mở miệng, "Em đừng nói nữa, hôn sự của Tứ đệ là do chính nó làm chủ."

Hắn không hiểu, nàng đang nghĩ gì nữa.

Cố đại thẩm cười lạnh, ánh mắt như nhìn thấu tất cả, "Đây là nhà họ Cố, không phải nhà họ Vạn, ở đây thì phải nghe ta, đừng mang bộ dạng của nhà họ Vạn đến đây, ta không thèm nhìn đâu, muốn sống yên ổn thì liệu hồn mà sống."

Mặt Cố đại thẩm tối sầm lại, Vạn Mẫn cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.

Cố Quân muốn xoa dịu, bị Cố đại thẩm trừng mắt.

"Mau chóng đem đồ của ta đến, thật là xui." Cố đại thẩm liếc người một cái, rồi quay người đi.

Vạn Mẫn thấy bà ta đi ra, lúc này mới bắt đầu la lối trên giường, "Mẹ cô bị sao thế, tôi đã gả vào đây bao lâu rồi, còn xem tôi là người ngoài, tôi không phải là vì Lão Tứ sao? Tìm một người không biết gì, sau này sống thế nào, không lẽ để mẹ mãi lo liệu cho nhà này."

Cố Quân có tay nghề tốt, có thể làm thợ mộc kiếm thêm tiền, hai người anh trên chỉ biết hưởng thụ.

Vạn Mẫn luôn cảm thấy mình thiệt thòi, thế nào cũng không chịu làm việc, cảm giác như chân của mình được nâng niu lắm.

Cố Quân nhìn nàng lau nước mắt, có chút bất đắc dĩ: "Em biết rõ mẹ cưng Tiểu Tứ nhất, em còn nói những lời chọc tức bà ấy như vậy, bà ấy có thể tha cho em sao?"

Cố đại thẩm cưng nhất là con trai út, ở nhà họ Cố ai cũng biết điều đó.

Vạn Mẫn hừ lạnh một tiếng, có chút không cam lòng, "Tôi thấy anh đúng là đồ nhu nhược, trong bụng tôi đang mang con trai của anh, mà anh cũng không biết giúp tôi, sao cuộc đời tôi lại khổ như vậy, nhà tôi luôn giục tôi đòi tiền, mà anh thì chẳng biết báo hiếu gì cả."

Nghe vậy, Cố Quân nhức đầu không thôi, kết hôn hai năm, mỗi lần nhà mẹ đẻ nàng đòi tiền, nàng đều nói vậy.

Nhưng dù sao cũng là vợ mình, hắn không thể không cho.

"Được rồi, hai ngày nữa anh làm xong, có tiền anh sẽ đưa cho em."

Cố Quân trên tay không có tiền, làm bao nhiêu đều nộp cho Cố đại thẩm một phần, một phần thì giao cho Vạn Mẫn giữ.

Nhưng Vạn Mẫn lại thích viện trợ nhà mẹ đẻ, chắc bây giờ cũng chẳng còn gì, đây là chưa chia gia sản, nếu thật bị tách ra ở riêng thì hai người chỉ có nước uống gió tây bắc.

Đây là vì sao mà Vạn Mẫn sống chết cũng không chịu chia gia sản, có thể tiếp tục hưởng lợi.

Nghe vậy, Vạn Mẫn trong lòng lúc này mới thoải mái một chút, có thể về nhà mẹ đẻ vênh vang.

Phó Tuyết sắp xếp xong xuôi, nghỉ ngơi hai ngày thì được đại đội trưởng sắp xếp công việc, cùng Lâm Hoan Hoan đi nhổ cỏ đậu phộng.

Lâm Hoan Hoan thì khổ không nói nổi còn Phó Tuyết thì thờ ơ.

Nàng không phải là cô chiêu không biết gì, nhà nàng có tiền, nhưng không nuông chiều, mấy việc này nàng đều biết.

Kiếp trước nàng luôn quanh quẩn ở phòng nghiên cứu máy móc, cũng chưa được trải nghiệm cuộc sống, hiện tại như thế này cũng không tệ.

Thời tiết oi bức, Phó Tuyết trước khi đi đã vào không gian bôi kem chống nắng, còn mang theo một chiếc mũ rơm.

Phó Tuyết làm việc rất nhanh nhẹn, làm không bao lâu đã bỏ đám thanh niên trí thức ở phía sau.

Lâm Hoan Hoan hôm qua thức trắng đêm, cảm giác trong phòng toàn mùi, Bây giờ lại còn phải vận động, khiến nàng chao đảo sắp ngã, khi nào thì nàng nếm trải những chuyện này chứ.

Đám thanh niên trí thức bên này đặc biệt thu hút sự chú ý, dù sao cũng đều từ thành phố về.

Thấy Phó Tuyết nhanh tay nhanh chân khiến không ít người lấy làm lạ.

Cố đại thẩm nghĩ đến giúp một tay thì bị Cố Kiến Quốc ngăn lại, bà ta như vậy chỉ gây thêm mâu thuẫn thôi, không được nuông chiều.

Thấy người ta thoăn thoắt nhổ cỏ nhanh như vậy, thì bà cũng biết đây là người có tay nghề làm việc.

Phó Tuyết cũng không quan tâm những người khác, nhổ cũng kha khá rồi, liền lấy bình nước quân dụng ra bắt đầu uống.

"Tiểu thanh niên trí thức..."

Thanh âm trong trẻo này vừa cất lên, thiếu chút nữa làm Phó Tuyết sặc.

"Tiểu thanh niên trí thức, cô chậm thôi! Tôi sợ cô không thích nghi được, nên cố ý tới xem, đây là canh đậu xanh tôi tự nấu, cô uống thử đi."

Cố Diệp tới đã tuyệt đối thu hút mọi ánh nhìn, ai đang làm việc cũng đều ngừng tay, chờ xem kịch.

Cái tên Cố Diệp này, đúng là vội vàng muốn nâng chân thúi người thành phố lên nhỉ.

Bất quá, Phó Tuyết là rất tốt, đến mức này, đám trai làng đều tỏ ra nhiệt tình, hận không thể thể hiện thực lực, thi nhau nhổ thêm hai dặm ruộng.

Mấy bà thím với mấy chị dâu thì bàn tán xôn xao, còn người bị bàn luận thì mặt lại lạnh tanh.

Phó Tuyết không cần nghĩ ngợi liền từ chối, "Không cần, tôi không khát."

Đồ giả dối này, không có ý tốt gì cả, cố tình mang đến để người ta biết, quan hệ của hai người không bình thường.

Phó Tuyết tạm thời chưa có ý định tìm đối tượng, chủ yếu là chưa gặp được người thích hợp.

Cố Diệp như thế này, cũng dính người, không hợp với mong muốn của nàng.

Nếu Cố Diệp bị Phó Tuyết nói vài câu mà đã lùi bước, thì hôm nay hắn đã không đến bưng bát canh, đôi mắt trong veo cứ nhìn nàng như vậy.

Khiến Phó Tuyết sau lưng thấy nhột nhột.

Má nó, ngứa tay thật, rất muốn cho một tay tát bay hắn.

Mọi người đều nhìn, chờ xem trò vui.

Cố Diệp rất kiên nhẫn, từng chút một cọ xát lấy Phó Tuyết, "Tiểu thanh niên trí thức, có phải cô cũng cảm thấy tôi là người yếu ớt, cảm thấy ăn đồ của tôi thì xui xẻo không!"

Nói xong, giọng hắn buồn bã xuống, cả người ủ rũ.

Như thế, mấy tên trai làng chỉ hận không thể cho hắn một đấm bay, bày trò khổ tình gì chứ.

Mà Phó Tuyết thì chính là dạng ăn mềm không ăn cứng.

Thấy người này không đạt mục đích không bỏ qua, Phó Tuyết thật sự phục rồi.

Chỉ đành bưng bát canh đậu xanh kia uống vào.

Mát lạnh giải nhiệt, ngọt vừa đủ, ngược lại thì nấu không tệ, xem ra, tay nghề của gã không tồi.

Phó Tuyết thầm đánh giá Cố Diệp, còn Cố Diệp thì cười tươi như hoa.

Mà lúc này.

"Đại đội trưởng, máy kéo bị hỏng rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play