Tuy nhiên rất đáng tiếc khi người trong xe ngựa đều không định kiếm tiền, bởi vậy lập tức có người tới giữ ổn định trật tự, nói quy tắc cho bọn họ.
Mà bên này, Triệu Kỳ hào hứng chia sẻ với Tiết Gia Hà: “Ở kinh đô toàn mấy món đệ chưa ăn bao giờ nhưng mà đáng giá lắm!”
“Ta cũng chưa ăn bao giờ…” Tiết Gia Hà cười, hai ngón tay kẹp một viên nhấm nháp.
Ăn xong một viên, hắn lập tức lĩnh ngộ được. Khó trách lại gọi là bắp rang, vào miệng ngọt lành giòn rụm, nhai rắc rắc nhưng phần ruột trống trơn, đem đến cảm giác tưởng chừng đã ăn được rồi nhưng lại chưa ăn được gì cả.
Vị ngọt ngon kia vẫn còn đọng lại trong miệng, dụ cho hắn muốn ăn tiếp.
Lúc này Triệu Kỳ cũng đã ăn xong, tuy nhiên hắn không hụt hẫng lắm, trái lại đôi mắt sáng lên lấp lánh: “Đây chẳng phải hạt bắp phơi khô rang nổ ở quê đệ sao? Cơ mà rất ngọt luôn, đúng là người kinh đô biết hưởng thụ, chịu bỏ đường trắng vào, bọn đệ thì tiếc lắm. Không biết ai nghĩ ra điều này, thú vị thật đấy.”
“Là một cô nương.” Tiết Gia Hà lại cười nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play