Lúc này, Tiêu Hoài Đình cũng đứng dậy, rất cung kính nói với mẫu thân: "Nương, nhắc tới đây thì trùng hợp quá, hồi trước A Xu đặc biệt lấy được Tiêu vĩ cầm của tiền triều, nhi tử có dây tơ tốt làm dây đàn. Bây giờ Tiêu vĩ cầm đã dùng được rồi, nhi tử đưa cho nương, hi vọng nương sẽ thích."
Vừa dứt lời, có người trình một chiếc hộp gỗ lên.
Mở hộp ra, bên trong có một chiếc đàn cổ, phần đuôi cháy đen, bên trên khắc hoa văn đẹp mắt.
Đôi tay thon dài của Tiêu Hoài Đình đặt lên dây đàn, nhìn có vẻ như tùy ý, thật ra là đang đàn một khúc Hạ Thọ sôi nổi.
Âm thanh từ dây tơ tằm xem ra là kém dây thép ở hiện đại, nhưng âm thanh vô cùng êm tai, lại vì khúc chúc thọ có âm tiết vui vẻ nên càng làm cho không ít người nghe thấy đều nở nụ cười.
Nhưng chàng chỉ gảy mấy chục giây đã dừng lại, dáng vẻ này khá bất tiện. Tay chàng đặt lên dây đàn, sau khi âm thanh kết thúc, chàng chắp tay nói: "Nhi tử bêu xấu, hi vọng mẫu thân thích."
Tiêu phu nhân nở nụ cười hài lòng, không phải nhìn nhi tử mà nhìn Yến Thu Xu: "Đương nhiên là thích rồi, A Xu, con nhọc lòng rồi. Trước đó, chiếc đàn của ta gãy nên không thể luyện tập được nữa, đã lâu rồi không gảy, bây giờ có chiếc đàn này rồi, cuối cùng thì ta cũng có thể đàn tấu thỏa thích rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play