Mãi đến khi nuốt con tôm ấy xuống, mặt Triệu Thục Hồng đã đỏ bừng lên, hoảng sợ mở miệng kêu lớn: “Đầu lưỡi đau quá! Cho ta nước!!!”
Nơi này đã có sẵn trà sữa, Yến Thu Xu nhanh tay chạy đi lấy một ly trà sữa tới.
Triệu Thục Hồng vội vàng uống mấy ngụm liên tiếp, vị ngọt ngào của sữa lấn át vị cay trên đầu lưỡi, nước mắt lưng tròng nói: “Nó cay quá!”
Yến Thu Xu đỡ trán: “Xin lỗi, có thể là do muội đã cho quá nhiều ớt.”
Vừa mới lấy được ớt nên nàng cũng không biết cho bao nhiêu là vừa, lúc cho thì dựa theo thói quen kiếp trước và khẩu vị ở kiếp này, giảm bớt một ít nhưng không nghĩ tới là nó vẫn cay như vậy.
Triệu Thục Hồng xua xua tay, lau lau nước mắt, sụt sịt mũi, nói: “Không phải, là do ta chưa từng ăn cay, muội cũng biết khẩu vị trước kia của bọn ta rất nhạt rồi đấy, không ngờ rằng người trong kinh thành đều thích khẩu vị nặng như vậy.”
Yến Thu Xu gãi gãi đầu: “Vậy tỷ còn muốn nếm thử nữa không? Nếu không thì muội làm thêm món khác nhé?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT