Thanh niên mặc đồ tù nuốt nước bọt, cảm nhận lưỡi dao sắc lạnh đang hơi cứa vào da thịt gây đau đớn. 

Hắn nhếch mép: "Ta xin tha, ngươi sẽ tha cho ta sao?" 

Lời còn chưa dứt, hắn thản nhiên đứng dậy khỏi ghế, làm bộ muốn khom lưng uốn gối. 

An Hà thu lại dao găm, thanh niên hỏi: "Không cho ta xin tha tiếp à?" 

"Ngươi định nới lỏng cảnh giác của ta rồi đánh lén chứ gì, không chơi trò vòng vo với ngươi, phiền phức." 

An Hà lười biếng cụp mắt xuống, "Hơn nữa, ngươi xem dao găm của ta đi." 

Thanh niên mặc đồ tù lúc này mới chú ý tới, con dao găm An Hà sử dụng có tay nghề tinh xảo, lưỡi dao trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng sắc lẻm, không phải thứ mà công nghệ ở đây có thể chế tạo ra được. 

An Hà bóp tay lại, dao găm lập tức vỡ tan như bọt biển, giống như ảo ảnh trước đó của An Hà, mờ dần rồi biến mất. Thanh niên theo bản năng đưa tay sờ lên cổ, máu tươi ấm áp vô cùng chân thực, hắn quả thực đã bị thương. 

Hắn cảm thấy mới lạ hỏi: "Ngươi làm thế nào vậy?"

 "Không nói cho ngươi." 

An Hà chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, "Ta đi đây."

 "Khoan đã." 

Thanh niên giữ lại nói, "Không phải ngươi hy vọng ta giúp đỡ sao, nói thử xem?" 

Sau khi ăn quả đắng, thái độ của thanh niên mặc đồ tù đột nhiên tốt hẳn lên. An Hà thầm nghĩ, người này có lẽ là thiếu đòn. 

Thanh niên nhớ ra một chuyện: "Lúc trước ngươi còn nói muốn biết tên ta." 

"Cái đó không quan trọng." 

An Hà nói, "Không biết cũng chẳng sao." 

Thanh niên nghiêm mặt: "Ta bắt đầu thấy quan trọng rồi đấy." 

An Hà: "... Có phiền không cơ chứ."

 "Ta cứ nhất định phải cho ngươi biết."

 Thanh niên cười ranh mãnh. "Lạc Tu." "Đó là tên của ta." 

Quả nhiên là họ Lạc. Từ lúc nhìn thấy diện mạo của thanh niên, An Hà đã có suy đoán. Đây là họ của hoàng tộc Tinh hệ Vô Danh, thân phận Thần Bệnh Tật của cô rất quen thuộc với nó. 

Lạc Tu hẳn là thành viên hoàng tộc trực hệ, lại có thể trở thành trọng phạm, còn vượt ngục trốn thoát. 

An Hà nhìn hắn: "Trong cơ thể ngươi có nội thương cũ nghiêm trọng, kéo dài rất lâu rồi." 

"Cả cái này cũng nhìn ra được? Ngươi đi làm kẻ lừa đảo đúng là phí tài."

 Lạc Tu kinh ngạc cười, thẳng thắn gật đầu thừa nhận, "Không sai, ngươi muốn nói gì?" 

"Điểm yếu này rất ảnh hưởng đến việc đào vong của ngươi, ngươi không chữa khỏi, chứng tỏ ngươi không làm được." An Hà đi vào vấn đề chính, "Tương tự, ngươi cũng chữa không khỏi bệnh truyền nhiễm trong thôn, chỉ là trì hoãn thời gian phát bệnh mà thôi. Không bao lâu nữa, bọn họ vẫn sẽ chết." 

Lạc Tu dần dần thu lại nụ cười. "Vậy thì sao?" Lạc Tu vắt chéo chân, "Mười ngày —— không đúng, khoảng hai tuần nữa, căn bệnh khó chữa của họ sẽ bùng phát một lượt."

 Lạc Tu nắm hờ tay rồi đột ngột mở ra, "Bùm! Cứ như vậy đó, thời gian rất ngắn, họ không cần chịu quá nhiều giày vò là có thể chết một cách dứt khoát, khoảng thời gian trước khi chết còn tràn ngập hy vọng, sẽ không sống lay lắt trong tuyệt vọng oán than, chẳng phải là chuyện tốt sao?" 

"Ngươi chữa không khỏi, ta có thể." An Hà nói, "Nhưng người trong thôn trong thời gian ngắn rất khó tin tưởng lại ta, đặc biệt nếu ngươi còn gây rối thì sẽ càng phiền phức, cho nên cần ngươi phối hợp một chút."

 Lạc Tu tỏ vẻ khiêm tốn học hỏi: "Ngươi tính tiếp tục dùng dị năng làm tê liệt thần kinh của họ, khiến họ hoàn toàn không hay biết gì mà nghênh đón cái chết tốt đẹp hơn à?" 

An Hà liếc hắn đầy vẻ ghét bỏ: "Ngươi cứ nói có đồng ý hay không." 

“Đương nhiên đồng ý.” 

Lạc Tu đã tốn không ít tinh lực để trì hoãn bệnh tình của dân làng, lúc này lại thể hiện thái độ không mấy để tâm đến sinh mạng của họ, hắn đứng dậy khỏi ghế, "Nói trước nhé, ta không biết phương pháp trị liệu của ngươi có đáng tin hay không, sẽ không đứng trước mặt những người đó mà bảo đảm cho ngươi. Ta chỉ bảo đảm không gây rối, ở một số phương diện sẽ phối hợp với ngươi, còn lại đều do ngươi tự giải quyết." 

An Hà gật đầu: "Vậy là đủ rồi." "Thực ra cách này vẫn chưa đủ nhanh gọn." Lạc Tu tỏ vẻ tò mò thuần túy, "Cách nhanh nhất là giết ta, những người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ ngươi lần nữa… À, nghi ngờ thân phận chuyển thế thần minh của ngươi. Cho dù họ vẫn không tin, ngươi cũng có thể dùng nỗi sợ để khống chế họ nghe lời phối hợp. Ngươi không dùng vũ lực uy hiếp họ, ta cứ coi như ngươi không nỡ ra tay với dân làng đã cùng chung sống mười, hai mươi năm đi, vậy giữ lại ta là vì cái gì? Ta là một tử tù, giết ta sẽ không có ai truy cứu ngươi." 

An Hà nói: "Nếu không phải ngươi xuất hiện, chống đỡ cảm xúc của họ, con người trong tình huống tuyệt vọng cái gì cũng làm ra được, nơi này có thể đã xuất hiện thương vong. Cho nên, ta giết ngươi làm gì." 

Lạc Tu sững sờ. Lại là lý do này sao? Hắn đi theo sau An Hà mở cửa ra ngoài. Những người chờ bên ngoài thấy An Hà bình an vô sự, còn có vẻ trò chuyện vui vẻ với Thần sứ đại nhân, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt. Lạc Tu ra lệnh, dân làng dù nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng tuân theo, tụ tập ở bãi đất trống giữa thôn. 

Nghe nói An Hà muốn chữa bệnh cho họ, đám đông ồ lên, có người lớn gan đề xuất: "Thần sứ đại nhân, những việc An Hà đã làm ngài đều biết cả rồi, chúng tôi không cần hắn." "Đúng vậy." "Thần sứ đại nhân sẽ chữa khỏi cho chúng tôi, chúng tôi đắm chìm dưới hào quang của ngài là đủ rồi." 

"Tin tưởng ta vậy sao." Lạc Tu nhếch môi, "Nhưng ta chữa không khỏi cho các ngươi đâu?" Mọi người nhìn nhau, im phăng phắc. 

Lạc Tu nói: “Thật đấy, không lừa các ngươi.”

 Lại nhìn về phía An Hà: "Bọn họ đến bàn tán nghi hoặc cũng không dám, trước kia năm này qua năm khác bị ngươi tẩy não sâu quá rồi." 

An Hà hỏi: "Ngươi chủ động vạch trần bản thân, không muốn làm Thần sứ nữa à?" 

"Danh hiệu Thần sứ này vốn dĩ cũng là bọn họ tự ý gán lên đầu ta, ban đầu thấy thú vị, nhưng nhanh chóng hết mới lạ rồi." 

Lạc Tu bĩu môi.

 An Hà đứng phía trước, nói với mọi người đang thấp thỏm lo âu: "Ta biết tâm trạng của các ngươi, sẽ không ép buộc các ngươi. Tiếp theo nếu có người bệnh nặng hấp hối, muốn tranh thủ tia hy vọng cuối cùng, hoặc có người chủ động tình nguyện tiếp nhận trị liệu, có thể đến tìm ta." 

Trong đám đông, một cánh tay gầy yếu giơ cao lên, lạc lõng giữa những người khác đang im lặng. Cha mẹ A Thu vội vàng muốn kéo tay con trai xuống: "Con điên rồi!" "Ngay cả Thần sứ trong mắt mọi người cũng thừa nhận An Hà đại nhân, sao mọi người vẫn không tin ngài ấy chứ!" A Thu tức giận nói. 

Vẻ mặt cậu quật cường, nghẹn đến đỏ mặt, gồng mình tiếp tục giơ tay. Động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút mọi ánh mắt, cha mẹ A Thu luống cuống chân tay, bó tay với cậu. An Hà đi tới. 

Dân làng kính sợ cô đã ăn sâu vào lòng, không phải một sớm một chiều là có thể xóa bỏ, cha mẹ A Thu ngừng động tác ngăn cản. Nhớ lại mấy ngày trước A Thu chịu đựng bệnh tật, thường xuyên ra đầu thôn nhón chân trông ngóng An Hà trở về, hốc mắt họ ửng đỏ. 

Nếu Thần sứ đại nhân thật sự… vậy thì cứ để A Thu đi tìm người mà nó tin tưởng đi. An Hà nhìn phần lở loét trên cánh tay A Thu, đang rỉ ra dịch đặc màu vàng nhạt, vùng da xung quanh hơi sưng tấy, phủ đầy những đốm trắng. 

An Hà hỏi: "Khó chịu không?" 

"Khó chịu." A Thu nói, "Nhưng sẽ nhanh hết thôi!" 

"Đúng vậy." 

An Hà mỉm cười, "Bởi vì ta sẽ chữa khỏi cho ngươi." 

A Thu im lặng, ánh mắt ngẩn ngơ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play