“Phùng Tông, không hay rồi! Đã có vài người mới có phản ứng xấu với môi trường Thần Vực, mặt mày xanh tím, ý thức mơ hồ, sắp không xong rồi, anh tìm được cách chưa?” Một người vội vã từ trong doanh địa chạy ra, gọi Phùng Tông.
Sự chú ý của Phùng Tông cuối cùng cũng hơi dời khỏi hắn, trả lời: “Vương Miên hôm nay thành quả phong phú, tôi đưa cô ấy đi đổi dược thảo, đổi được một phần để lại cho Vương Miên, còn lại đều cho họ dùng.”
Vương Miên ngẩn ra: “Chờ đã, còn có một phần là của anh An!”
Ở cánh đồng tuyết dược điền, hắn đã tự giới thiệu họ của mình với Vương Miên.
Phùng Tông nhíu mày liếc hắn, nói một cách hùng hồn, phảng phất như hoàn toàn vô tư: “Người này không hề có dị trạng, trông còn có thể chống đỡ được một thời gian, trong khi có những người sắp không chịu nổi nữa, đương nhiên là họ quan trọng hơn, dược thảo bảo mệnh phải ưu tiên cho họ.”
Vương Miên không tán thành: “Anh An ở dược điền đã giúp tôi rất nhiều, nếu không có anh ấy, lượng công việc của tôi không thể nhiều như vậy, dược thảo là thứ anh ấy đáng được nhận.”
“Công việc bảo dưỡng dược điền vô cùng tinh tế, một người tàn tật có thể giúp được gì?” Phùng Tông không tin, nói hắn tàn tật là có ác ý, dựa vào việc hạ thấp hắn để trấn an chính mình, rằng thần Sắc Đẹp không có khả năng để mắt đến hắn, “Vương Miên, việc có nặng nhẹ nhanh chậm, dược thảo bảo mệnh trước tiên phải đưa cho những người tình huống nguy cấp. Những người đi làm ở dược điền vẫn chưa về hết, đợi mọi người trở về, đổi xong dược thảo có dư, lại đưa cho người này cũng không muộn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play