Mai Vũ cũng mặc kệ sống chết của tên tàn đảng Phản Thần phái, tiếp tục vung kiếm chém về phía Cam Bàn.

Cam Bàn giơ cánh tay cứng đờ lên đỡ, không thèm liếc nhìn con tin trong tay An Hà lấy một cái.

Các tàn đảng khác chần chừ một chút, rồi cũng nắm chặt vũ khí, không có ý định từ bỏ chống cự.

Con tin mắt đỏ hoe: "Các ngươi!"

"Biết ngay ngươi vô dụng mà." An Hà đập đầu con tin vào bàn, con tin trợn mắt ngất đi.

An Hà ném con tin mềm oặt ra, phủi lớp bụi không tồn tại trên tay, nói với La Lôi: "Cũng coi như giúp ngươi thử nghiệm, những người này quả thật không đáng tin."

La Lôi hỏi hắn: "Ngươi muốn chạy sao?"

An Hà: "Sao lại nói vậy?"

"Tuy ngươi rất lợi hại, nhưng ta nghĩ một mình ngươi vẫn không thể địch nổi toàn bộ lực lượng của thuyền Nhật Huy, cho nên mới chậm chạp không rời đi." La Lôi nhỏ giọng nói, "Bây giờ chính là thời điểm tốt để chạy trốn."

Mai Vũ: "Ta nghe thấy hết đấy!"

La Lôi giật mình.

An Hà không để ý đến y, nói với La Lôi: "Lúc ta muốn chạy, tự mình có thể rời đi."

"Cũng phải." La Lôi cười ngượng ngùng, không hề nghi ngờ lời An Hà nói, "Vốn còn định nhân cơ hội báo đáp ngươi một chút, xem ra là ta lo xa rồi."

An Hà hỏi: "Nếu ta thật sự đi rồi, ngươi chuẩn bị làm thế nào?"

"... Ta muốn ở lại." La Lôi hít sâu một hơi, "Trận rối loạn đổ máu này là do ta gây ra, ta phải gánh vác trách nhiệm."

Bối Tĩnh Mỹ kinh ngạc nói: "La Lôi?!"

"Ngươi đang nói cái gì vậy hả!" Cam Bàn lớn tiếng kêu lên.

"Ta nói," đối diện với ánh mắt cổ vũ của An Hà, trái tim thấp thỏm bất an của La Lôi ổn định lại, nàng gằn từng chữ, "Ta muốn ở lại để bù đắp lỗi lầm trước đây, còn muốn giúp họ trấn áp trận rối loạn này, bắt các ngươi."

"Ngươi quên lý niệm của chúng ta, quên lời dạy của thủ lĩnh cũ? Bọn họ muốn xử tử phụ thân ngươi!" Tròng mắt Cam Bàn sung huyết: "Ngươi đã bị người của vương thất tẩy não rồi sao?"

Cùng với tiếng gầm của Cam Bàn, từ đại sảnh cầu nguyện vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Sắc mặt thần phụ đại biến, không màng an nguy bản thân mở cửa chạy về phía đại sảnh cầu nguyện, An Hà theo sau.

"Tùy ngươi nghĩ thế nào." La Lôi nhắm mắt lại, đôi cánh trắng tinh sau lưng nàng bung ra.

Vết thương của tất cả vệ binh trong phòng sám hối được chữa khỏi, sự mệt mỏi của cơ thể cũng biến mất không còn dấu vết.

Kiếm mang màu xanh lam nhạt đâm vào bụng Cam Bàn, Cam Bàn lập tức làm cứng da thịt và xương cốt ở bụng, nhưng vẫn chậm một bước. Mũi kiếm đâm vào một phân, Cam Bàn kêu lên một tiếng, dùng đôi tay cứng đờ nắm lấy lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén rạch nát bề mặt lòng bàn tay cứng đờ, còn đang dần dần lún sâu vào trong. Cam Bàn không thèm để ý, nắm chặt trường kiếm không cho Mai Vũ rút ra, nhấc chân tung cú đá đầy kình phong về phía eo sườn Mai Vũ.

Mai Vũ buông chuôi kiếm, ngửa mặt lên uốn cong người xuống, kình phong sượt qua quân phục của y. Mai Vũ duy trì tư thế ngửa người ra sau hai tay chống đất, chân sau quét về phía hạ bàn của Cam Bàn đang đứng không vững.

Cam Bàn ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Gã hướng ánh mắt cầu cứu về phía La Lôi, La Lôi không cứu gã.

Sự phẫn hận không chút che giấu bò lên mặt Cam Bàn. Bối Tĩnh Mỹ bị ánh mắt của gã nhìn đến sống lưng lạnh toát, siết chặt tay La Lôi.

La Lôi thấp giọng hỏi: "Ngươi không đi sao?"

"Vừa rồi bị quyết định của ngươi làm kinh ngạc, bây giờ không kịp đi nữa rồi." Bối Tĩnh Mỹ cười khổ nói.

Cuộc chiến đã đi vào hồi kết, không còn nghi ngờ gì nữa, vệ binh của vương thất đã chiến thắng.

"Xin lỗi, đều là ta liên lụy ngươi." La Lôi áy náy nói, "Ta sẽ cầu tình thay ngươi."

Bối Tĩnh Mỹ cũng không bi quan: "Được thôi, vương thất hẳn là sẽ ghi nhận công lao của ngươi."

Đôi cánh của La Lôi nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Ta muốn đến đại sảnh xem sao."

Bối Tĩnh Mỹ vội vàng nói: "Ta đi cùng ngươi."

Cam Bàn tức giận đến cực điểm bật cười dữ tợn, nói với Mai Vũ: "Chúng ta nhận được tin, em gái của ngươi hôm nay cũng ở đây cầu nguyện. Những kẻ gây hỗn loạn ở đại sảnh, không chỉ có người thường, còn có dị năng giả của tổ chức chúng ta. Lúc đến, ta đã cố ý dặn dò bọn họ chiếu cố em gái ngươi nhiều hơn. Mai Vũ đại nhân, không bằng đoán xem em gái của ngươi thế nào rồi?"

Sắc mặt Mai Vũ không đổi: "Mai Lãnh có hộ vệ bên cạnh, sẽ không sao đâu."

Cam Bàn cười lạnh lùng: "Ai có thể đảm bảo chứ."

Lời còn chưa dứt, gã lấy ra một quả cầu nhỏ màu đen ném về phía Mai Vũ. Mai Vũ nâng kiếm đỡ, quả cầu nhỏ vẽ một đường parabol rơi ra ngoài cửa sổ, nổ tung giữa không trung.

Bên kia, An Hà theo sau thần phụ đến đại sảnh.

Bên trong máu tươi lênh láng, một mảnh hỗn loạn, giáo đường không còn vẻ trang nghiêm thần thánh nữa. Hơi còn chưa kịp thở đều, thần phụ đã trợn tròn mắt nhìn, cơ thể run rẩy không ngừng vì phẫn nộ và đau lòng.

Sức lực cạn kiệt, đầu gối thần phụ mềm nhũn, hướng về phía tượng thần quỳ mạnh xuống đất.

Trong đại sảnh, một thanh niên trúng đạn ngã trên mặt đất, bị những người khác đang trong cơn cảm xúc kịch liệt giẫm đạp, tiếng r*n rỉ và cầu cứu bị nhấn chìm trong âm thanh hỗn loạn ồn ào, ngày càng yếu ớt. Mai Lãnh, ăn mặc giản dị nhưng khí chất bất phàm, trông như xuất thân quý tộc, cố gắng tiếp cận thanh niên bị thương, bỏ lại hộ vệ phía sau.

Hai tên hộ vệ cách Mai Lãnh không xa, nhưng bị đám đông cản trở, chỉ có thể gian nan tiến lại gần Mai Lãnh.

Thiếu nữ quý tộc vẫn giữ được bình tĩnh, rất nổi bật giữa đám đông hỗn loạn. Người của tổ chức Phản Thần phái chú ý tới cô, nhớ tới lời dặn của Cam Bàn, lập tức giơ súng nhắm vào Mai Lãnh, không chút do dự bóp cò.

An Hà giơ ngón cái và ngón trỏ của hai tay lên, đặt trước mắt, làm động tác nhắm chuẩn.

Sự vật trong mắt hắn chậm lại gấp trăm lần, viên đạn bay chậm chạp tiến vào phạm vi nhắm chuẩn của ngón tay An Hà.

Tinh thần lực xoay tròn nhanh chóng trước mặt hắn, hình thành một viên đạn vô sắc như thực chất.

An Hà thổi một hơi, viên đạn tinh thần lực như tên rời cung bay vụt ra, đến sau mà tới trước, đánh trúng viên đạn bắn về phía Mai Lãnh.

Giữa không trung tóe ra một đóa hoa lửa nhỏ.

Mai Lãnh như có cảm giác quay đầu lại, vừa vặn thấy cảnh tượng đó.

Hai viên đạn va chạm vào nhau thay đổi quỹ đạo, vừa vặn lần lượt bắn trúng hai người của Phản Thần phái.

Kẻ giơ súng tấn công Mai Lãnh kinh hãi thất sắc, theo phản xạ chĩa họng súng về phía An Hà, ngay sau đó trong đầu như bị một cây búa lớn đập mạnh xuống, hắn miệng mũi chảy máu, ngất đi, trở thành một kẻ bị giẫm đạp.

Mai Lãnh thành công cứu được thanh niên bị thương, hội hợp với hộ vệ.

Từ mái vòm cao của giáo đường rơi xuống những chiếc lông vũ trắng tinh, lông vũ tỏa ra vầng sáng trắng nhạt, phảng phất như đến từ đôi cánh thiên thần.

Phàm là nơi lông vũ chạm đến thương binh, đều sẽ khỏi hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cho dù người chỉ còn một hơi thở, cũng có thể được cứu sống.

Tượng thần cao lớn hơi cúi đầu, thương xót nhìn xuống mọi người.

Cảnh tượng thần thánh này lại hoàn toàn không thể lay động những người khác, họ đã giết đến đỏ mắt, chỉ biết vết thương của đối thủ vừa lành, họ liền tạo ra vết thương mới trên người đối thủ.

Sắc mặt La Lôi tái nhợt, thái dương chậm rãi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh: "Tại sao lại như vậy."

"Tạm dừng dị năng đi, vô dụng." An Hà nhẹ giọng nói, "Ngươi xem."

Những vết máu trên sàn giáo đường bốc lên sương mù đen nhạt.

Vết thương trên người những người khác cũng tỏa ra loại sương mù tương tự, họ dường như không hề hay biết, đắm chìm trong tiếng la hét đánh giết, thế muốn đánh đổ kẻ đối địch phản đối lý niệm của mình, hay phản đối tín ngưỡng của bản thân.

Sương đen quấn quanh họ, nối liền với nhau giữa họ, giống như...

"Giống như những sợi tơ màu đen." La Lôi ngơ ngẩn nói.

"Đây là ô nhiễm, ô nhiễm của Thần Bệnh Tật." Cái bóng dưới chân An Hà đột nhiên mở miệng.

Cái bóng đứng thẳng lên, biến thành hình dáng Lạc Tu.

"Suy đoán của một số người thật ra là chính xác. Những căn bệnh đủ loại dây dưa, khó lòng thoát khỏi đeo bám họ, quả thực đến từ Thần Bệnh Tật."

Bối Tĩnh Mỹ lẩm bẩm: "Lý niệm của thủ lĩnh lại là đúng sao?"

Phụ thân của La Lôi từng nói, Thần Bệnh Tật hiện tại chỉ mang đến tai họa.

Phải ngăn cản tín ngưỡng Thần Bệnh Tật trên thế gian, nếu không tín đồ có khả năng sẽ triệu hồi tai ương thực sự đến.

"Sai hoàn toàn." Khóe miệng Lạc Tu nhếch lên nụ cười trào phúng, "Chân Thần thực sự quả thực đã sớm mất đi, thứ đang truyền bá ô nhiễm hiện tại, là một tồn tại giống như di họa."

"Nếu tín đồ có thể triệu hồi Chân Thần trở về, giải quyết di họa, ngược lại là chuyện tốt." Lạc Tu nói gần như lãnh khốc, "Nhưng bất luận tín đồ cầu nguyện thế nào, khóc lóc ra sao, Thần cũng sẽ không trở về nữa."

Lạc Tu nhìn chăm chú vào đám đông hỗn loạn, nói với giọng điệu như thở dài: "Các ngươi xem, lũ côn đồ không kiêng nể gì công kích tín đồ của Thần, vấy máu bẩn thỉu trong giáo đường thần thánh. Mà cảm xúc tiêu cực sẽ cổ vũ ô nhiễm, cứ tiếp tục như vậy, những người này sẽ chết."

"Thần đối với việc này có nửa điểm đáp lại không?"

An Hà nhìn về phía tượng thần.

Sương mù dạng sợi quấn quanh đám đông ngưng tụ thành thực chất, biến thành những sợi tơ màu đen thực sự.

Vô số sợi tơ, một đầu cắm sâu vào cơ thể mọi người, đầu kia đồng loạt hội tụ về cùng một hướng.

Những chiếc lông vũ trắng tinh bay lả tả cũng không thu hút được sự chú ý của đám đông, nhưng dị tượng như vậy lại khiến họ dừng lại.

Họ bất giác cùng nhìn về phía sợi tơ hội tụ.

— Đó là lòng bàn tay của tượng thần.

Sợi tơ màu đen mang đi tất cả ô nhiễm, mang đi bệnh tật và thống khổ của họ, sau đó dừng lại trong tay thần minh.

Không biết là ai hô lớn một tiếng.

"Thần đến cứu vớt chúng ta!"

"Giống như thời cổ đại, giống như thời cổ đại!"

"Mỗi khi con người rơi vào tuyệt vọng, không nhìn thấy con đường phía trước, Thần sẽ hiện thân chỉ dẫn chúng ta, cứu rỗi chúng ta!"

Các tín đồ mắt rưng rưng lệ sôi nổi quỳ xuống, hô to tôn danh của Thần, quỳ lạy. Người của Phản Thần phái đều bị thần tích này làm kinh sợ, bất giác làm ra hành động giống như tín đồ.

Nhiều người tóc tai rối bù, quần áo hư hỏng trong lúc hỗn loạn, dính máu tươi và vết bẩn.

Vậy mà lại xuất hiện trước mặt Thần minh với tư thái chật vật như vậy! Họ hối hận đến cực điểm, lại không muốn rời khỏi trước mặt Thần nửa bước, chỉ có thể cố gắng hết sức chỉnh trang lại dung mạo của mình, không ngừng tụng niệm những lời sám hối và cầu nguyện.

Giọng thần phụ vì quá kích động mà trở nên khàn đặc, không nói nên lời. Ông cúi đầu thật sâu quỳ lạy tượng thần, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tuôn trào nước mắt.

Bối Tĩnh Mỹ bên cạnh La Lôi cũng không nhịn được quỳ xuống hành lễ.

Trong giáo đường rộng lớn, chỉ còn lại ba phạm nhân từng phạm tội xúc phạm thần linh vẫn đứng.

Lạc Tu không thể tin được, kinh ngạc tự nói: "Chuyện này không thể nào."

La Lôi xuyên không từ địa cầu đến, đối với thần minh thiếu cảm giác chân thực.

Nàng chưa hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này, cho dù trong lòng hiểu rõ, thế giới này có lẽ thật sự tồn tại thần minh, nhưng lại có vẻ phiêu diêu, không hình thành được nhận thức cố hữu, nghe người khác bàn luận về chuyện liên quan đến thần minh, càng giống như đang nghe kể chuyện cổ tích.

La Lôi ngóng nhìn tượng thần.

Đây thật sự, là Thần sao?

Thần rốt cuộc là tồn tại như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play