Buổi tối cùng ngày, phòng giam của An Hà đón một vị khách hiếm thấy.

Vệ binh khiêng bàn gỗ làm từ vật liệu cao cấp và ghế dựa vào, trải lên đệm mềm tinh xảo. Trên mặt bàn đặt sách vở cùng giấy bút mực, ngoài một chậu hoa nhỏ ở góc bàn thì không có bất kỳ vật trang trí nào khác. Có người bưng ấm trà và đĩa điểm tâm tiến vào, đặt tách hồng trà tuyệt hảo lên bàn, gần tay vịn của ghế dựa.

Hương hồng trà tràn ngập khắp phòng giam.

Lạc Hi mặc quân trang đi vào, tay áo hơi xắn lên một hai centimet, trên trang phục đã không còn dải lụa và huân chương, chắc hẳn đã bị y tháo ra cất trong phòng. Sắc mặt Lạc Hi có phần yếu ớt tái nhợt hơn thường ngày, như thể vừa mới rửa mặt xong, vài sợi tóc vàng trên trán vẫn còn dính nước chưa khô. Y nói: "Lính gác nhà giam không trông giữ được ngươi, nên ta đến."

An Hà hỏi: "Ta có cần hành lễ không?"

Lạc Hi bình tĩnh đáp: "Ta chỉ cần ngươi kính Thần."

"Vậy không hành lễ." An Hà ngồi lại xuống ghế, mặc kệ tên cận vệ bên ngoài đang trừng mắt nhìn hắn. "Thật ra ngươi có thể ở phòng giam của Lạc Tu, từ đó cũng có thể nhìn thấy ta." An Hà nói, "Ta thấy quan hệ huynh đệ các ngươi không tốt lắm, cần phải giao tiếp nhiều hơn."

Lạc Hi nói: "Quan hệ của chúng ta, phải nói là hắn đơn phương căm ghét ta."

Khi bàn về mối quan hệ với em trai ruột, vẻ mặt Lạc Hi vẫn không chút gợn sóng, như thể đang nhắc đến một người xa lạ. An Hà đánh giá y, "E rằng không chỉ có nguyên nhân đó, ngươi không tự suy xét vấn đề của bản thân sao?"

"Đã suy xét. Ta có thể thay đổi thái độ của mình, nhưng không thay đổi được hắn, kết luận là chúng ta thật sự không hợp. Những lời nên nói, ta đã nói với hắn rồi, không còn gì khác để nói." Lạc Hi không đi sâu vào chủ đề này nữa, "Hơn nữa, kéo giãn khoảng cách cũng đồng nghĩa với việc tăng không gian cho ngươi sử dụng dị năng, canh giữ ngươi ở cự ly gần tương đối an toàn hơn."

An Hà nhìn về phía ấm hồng trà trên bàn, "Ta có thể uống một chén không? Đồ ăn trong tù tệ quá."

"Nguyên liệu trên thuyền có hạn, đồ ăn ở nhà giam vương đô sẽ tốt hơn." Lạc Hi nói.

An Hà cười cười: "Vậy ta bắt đầu mong đợi đây."

Lạc Hi rút cây bút máy thân tròn màu sẫm trong ống bút ra, "Uống trà thì cứ tự nhiên."

Sau mấy ngày ở trên thuyền, An Hà đã hiểu rõ, tiến trình văn minh của tinh hệ Vô Danh chậm hơn hắn tưởng tượng một chút, đừng nói đến quang não và Tinh Võng, ngay cả máy tính thông thường cũng chưa được ứng dụng rộng rãi.

Nếu thế giới bên ngoài phát hiện ra nơi này, cho dù là tinh hệ yếu nhất đến tấn công, tinh hệ Vô Danh cũng không có khả năng chống cự.

Nhưng mà, lịch sử của tinh hệ Vô Danh vốn ngắn hơn thế giới bên ngoài, có thể nhanh chóng phát triển đến trình độ bây giờ, đã là kết quả do An Hà mạnh mẽ thúc đẩy. Thời gian tích lũy quá ít, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

An Hà cầm lấy ấm trà bằng gốm sứ, cúi mắt rót trà vào chiếc ly màu trắng ngà.

Cận vệ đứng bên ngoài mắt nhìn thẳng, luôn chú ý động tĩnh trong phòng giam. Một nữ cận vệ chú ý đến dáng vẻ rót trà của An Hà, khuỷu tay cong lên huých vào người đồng bạn đứng cạnh. Nàng rất am hiểu về lá trà và cách pha trà, hồng trà trên bàn Lạc Hi không phải từ phòng trà, mà là do chính tay nàng pha. Đồng bạn ghé tai lại gần, nàng len lén liếc nhìn An Hà trong phòng giam, khẽ nói: "Ngươi có phát hiện không, nhất cử nhất động của An Hà rất có khí chất, đặc biệt là lúc rót trà, căn bản không giống người sống mãi ở thôn trang nơi hoang tinh."

Đồng bạn nói: "Ngươi nói vậy, quả thật có chút kỳ lạ, có muốn báo cáo điểm này cho điện hạ không?"

"Điện hạ đã đến tự mình canh giữ An Hà rồi, điểm kỳ lạ trên người hắn còn chưa đủ nhiều sao?" Nàng trợn mắt, "Đừng dùng mấy chuyện nhỏ nhặt này làm phiền điện hạ."

Đồng bạn đầu óc mơ hồ: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Nàng hai mắt sáng lên: "Ta muốn nói là, An Hà thật ra rất đẹp, không thua kém điện hạ, còn có một loại khí chất không nói nên lời!"

Vẻ mặt đồng bạn khó nói thành lời, "Ngươi lại dám lấy loại người này so sánh với điện hạ. Ngoại hình của điện hạ như ánh hào quang thiên luân, là thần tượng của dân chúng vương đô, người ái mộ đếm không xuể. Trong mắt ta, hắn không bằng một sợi tóc của điện hạ."

Nữ cận vệ không phục tranh luận với đồng bạn.

Lạc Hi đã xử lý cách âm cho vách tường năng lượng của phòng giam, để tránh cận vệ nghe được cuộc đối thoại của họ, cuộc đối thoại của cận vệ bên ngoài cũng không truyền vào được. Khi các nàng đang tranh cãi xem ai đẹp hơn, An Hà đã uống xong một ly hồng trà, nói với vẻ chưa thỏa mãn: "Phiền ngươi cho ta thêm một ly nữa được không?"

Lạc Hi nói: "Không phiền."

An Hà thuận theo rót thêm một ly hồng trà.

Ngoài phòng giam, đồng bạn của nữ cận vệ hả hê: "Thấy chưa? Người từ nơi nhỏ bé ra đúng là chưa thấy qua đồ tốt, sao so được với điện hạ ưu nhã?"

Nữ cận vệ ôm mặt: "Tốt quá rồi, xem ra hắn thích trà ta pha."

Đồng bạn: "... Ngươi hết thuốc chữa rồi."

An Hà ăn uống gần như không phát ra tiếng động, trong phòng giam chỉ còn lại tiếng bút máy sột soạt viết chữ.

Đột nhiên, Lạc Hi hỏi: "Hai ngày trước xâm nhập vào cảnh mộng của ta, là ngươi?"

Lúc nói những lời này, giọng y bình tĩnh, vẫn ngồi quay lưng về phía An Hà, đầu cũng không ngẩng lên.

An Hà thản nhiên trả lời: "Là ta."

Ngòi bút máy dừng lại trong nháy mắt.

Lạc Hi cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, tiếp tục viết nội dung dang dở, vừa viết vừa nói: "Phụ vương từng dạy ta, người có dị năng khống chế rất sâu sắc đối với dị năng của mình, có thể học được các dị năng khác có tính chất tương tự. Hiện tại trên thuyền ngoài ngươi ra, cũng không có ai khác làm được."

An Hà hỏi: "Ngươi làm được không?"

"Có thể." Nói xong câu đó, Lạc Hi không mở miệng nữa.

An Hà nhắm mắt lại, tiếp tục xem bộ phim truyền hình ngược luyến cẩu huyết mà hệ thống đang phát. Khi tự động phát tiếp đến tập thứ 11, hắn nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát, Lạc Hi đứng dậy khỏi ghế.

Lớp cách âm của vách tường năng lượng được gỡ bỏ, cận vệ tiến vào thu dọn bộ trà cụ, điểm tâm ngọt và công văn của Lạc Hi, ngay cả đệm mềm cũng không bỏ qua, bàn ghế thì được giữ lại.

"Đi rồi à?" An Hà hỏi.

Lạc Hi nói: "Ngày mai ta sẽ lại đến."

"Thu cả đệm mềm đi, không phải là sợ ta trộm ngồi đấy chứ, nhỏ mọn vậy sao?"

Lạc Hi nghiêng mặt đi: "Nếu ngươi thành tâm sám hối việc bất kính với Thần, từ nay tôn kính Thần, có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn hiện tại vô số lần."

An Hà hỏi: "Đây xem như dụ dỗ?"

"Có thể hiểu như vậy." Lạc Hi nói.

An Hà không nói đồng ý hay không đồng ý, Lạc Hi rời đi.

Không bao lâu, Mai Vũ đi vào, đứng một bên mắt sáng rực nhìn chằm chằm An Hà.

"Ngươi đến thay ca canh giữ ta à?" An Hà chống cằm chán nản, "Xem ra Lạc Hi không coi trọng ngươi lắm nhỉ."

Mai Vũ sắc mặt tối sầm: "Đừng nói bậy!"

An Hà nói: "Hắn biết rõ ngươi không ưa ta, nếu ta có hành động không tốt, người đầu tiên gặp họa không phải là ngươi sao?"

"Điện hạ thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi, hơn nữa thời gian của ngài ấy quý giá, không thể lãng phí hết lên người ngươi. Tuy ta kém xa điện hạ, nhưng cũng là một trong những người có dị năng mạnh nhất trên thuyền hiện nay, tự nhiên phải vì điện hạ mà phân ưu giải nạn." Mai Vũ trịnh trọng nói, "Nhiệm vụ này là ta chủ động nhận lấy, nếu ngươi muốn làm ra chuyện gì trái quy tắc, nguy hại đến điện hạ, trước tiên phải giẫm qua xác ta."

An Hà cười nói: "Ta đương nhiên không thể làm ngươi biến thành xác chết được."

Mai Vũ nói: "Chỉ hy vọng như thế."

An Hà: "Người nhận nhiệm vụ là ngươi cũng tốt, chúng ta nói chuyện cũng hợp đấy chứ."

Vẻ mặt Mai Vũ khó tả: "Hợp chỗ nào?"

"Không đúng." Mai Vũ nhận ra mình lại bị dẫn dắt sai hướng, "Chúng ta không có đề tài nào để nói cả!"

An Hà tò mò hỏi: "Nếu vị Thần mà ngươi tín ngưỡng, và Lạc Hi mà ngươi trung thành xảy ra mâu thuẫn, ngươi chọn bên nào?"

Mai Vũ nói: "Vấn đề hoàn toàn vô nghĩa, chuyện như vậy không thể xảy ra."

An Hà: "Giả thiết có thể xảy ra."

"Giả thiết cũng không thể." Mai Vũ quả quyết nói, "Điện hạ tuyệt đối không thể vi phạm Thần minh."

An Hà hai tay dang ra: "Thấy chưa, chúng ta có đề tài để nói rồi đó."

Mai Vũ cố gắng hít sâu.

Hối hận.

Hắn đúng là điên rồi mới đến canh giữ An Hà!

An Hà bỗng nhiên nhìn về phía bóng tối góc tường, bóng tối ngoài phạm vi ánh đèn xuất hiện một khe hở, sau đó giống như kéo rèm cửa, một người từ giữa bước ra.

Mai Vũ kinh ngạc nói: "Lạc Tu đại nhân."

An Hà nói: "Hệ thống phòng ngự của thuyền Nhật Huy là cái sàng à, ai cũng có thể tùy tiện ra vào."

"Người không có tư cách nói lời này nhất chính là ngươi." Mai Vũ nhịn không được nói.

Lạc Tu cười khẽ: "Đương nhiên không thể tùy tiện ra vào, ta không làm được như ngươi, cách vách tường năng lượng mà vẫn sử dụng dị năng từ xa, chỉ có thể tự mình đến."

Mai Vũ phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng: "Như vậy không phải càng khó hơn sao?"

"Là Lạc Hi thả ngươi vào đúng không." An Hà nói.

Lạc Tu cười gượng gạo: "Ngươi quả nhiên đoán đúng."

Mai Vũ mờ mịt, cận vệ trưởng bên cạnh Lạc Hi điện hạ không phải là mình sao, tại sao hai tên tù nhân bị nhốt trong ngục này cái gì cũng biết, còn mình thì không biết gì cả?

Lạc Tu tiếp tục hỏi An Hà: "Ngươi nói gì với Lạc Hi?"

An Hà nói: "Nói về quan hệ huynh đệ các ngươi."

"Hắn nói gì?" Lạc Tu kéo ra nụ cười mỉa mai, "Khẳng định không phải lời dễ nghe, ví dụ như cảm thấy ta làm mất mặt vương thất, hoặc là có đứa em trai như ta thật phiền phức?"

"Lạc Hi sẽ nói những lời có sắc thái tình cảm đó sao?" An Hà hỏi lại.

Lạc Tu cười nhạo thành tiếng: "Cũng phải, ngươi nói đúng."

Mai Vũ tận tình khuyên bảo: "Lạc Tu điện hạ, xin đừng phỏng đoán Lạc Hi điện hạ như vậy, ngài ấy quan tâm ngài mà."

Lạc Tu coi Mai Vũ như không khí, nói với An Hà: "Vậy các ngươi nói gì?"

"Lạc Hi không hiểu ngươi." An Hà nói, "Nhưng Lạc Hi nói, hắn từng thử thay đổi thái độ đối xử với ngươi, là ngươi không chấp nhận, tiếp tục căm ghét hắn."

Lạc Tu lộ ra nụ cười chỉ nhếch mép, "Sinh ra đã là vương trữ cao cao tại thượng, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của người bên dưới."

"Ngươi có ý kiến với vị trí vương trữ?" An Hà thuận miệng hỏi.

"Sao có thể." Lạc Tu nói, "Không thể không thừa nhận, bất luận là thiên phú dị năng hay tài năng ở các phương diện khác, Lạc Hi đều là người được chọn làm vương trữ không nghi ngờ gì, hắn sẽ trở thành quốc vương ưu tú nhất trong nhiều năm qua, cho nên Lạc Hạ đại nhân mới giao thuyền Nhật Huy cho hắn."

"Ta ngay từ đầu đã không có tư cách cạnh tranh với Lạc Hi."

"Ngươi biết không, vương thất từ thời cổ đại đã được thái dương chiếu cố, dị năng sinh ra đều liên quan đến thái dương."

Bóng dưới chân Lạc Tu kịch liệt chuyển động, như mặt biển sóng gió nhấp nhô, lại giống như miệng vực thẳm khổng lồ sắp hình thành.

"— Mà ta, là dị loại duy nhất."

"Chỉ có thể giống như dị năng của mình, trở thành bóng ma của vương thất, che phủ khói mù lên vinh quang của huyết mạch truyền thừa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play