Ba giờ chiều hôm ấy Đàm Chân tạm biệt Từ Ninh rồi rời khỏi sân bay trước.
Vị trí của sân bay quá hẻo lánh, gần như đã ra khỏi thành phố nên lúc trở lại nội thành thì vừa đúng giờ cơm. Anh lái xe đến cửa một khu nhà, có một cậu thiếu niên mặc quần áo đen đang cúi đầu chơi điện thoại, tay cậu ôm quả bóng rổ cũ dưới tàng cây trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
Đàm Chân nhấn còi. Tưởng Tư Lam nhìn quanh, sau đó đi tới.
“Chúng ta đi ăn cơm trước.” Đàm Chân khởi động xe.
Tưởng Tư Lam ‘à’ một tiếng, sau đó vẫn tiếp tục chơi điện thoại.
“Chơi điện thoại ít thôi, không tốt cho mắt đâu. Thị lực không tốt là rắc rối lắm đấy.”
Dường như Tưởng Tư Lam rất nghe lời anh, cậu lập tức không chơi nữa mà để điện thoại di động xuống, chỉ ôm quả bóng và nhìn phong cảnh dọc đường.
Đàm Chân nắm vô lăng: “Em gọi điện thoại cho Mạnh Chí Siêu chưa?”
“Gọi rồi ạ, anh ấy nói tối ăn ở nhà, ăn xong sẽ đến tìm chúng ta.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT