Dinh Ung Thân Vương.

Thấy Gia (chủ nhân) nhà mình vào cung lâu thế mới về, Tứ phúc tấn không khỏi quan tâm hỏi một câu.

Dận Chân thản nhiên đáp: "Không có gì."

Nghe thế, Tứ phúc tấn cũng không hỏi thêm, tự tay rót trà cho ngài ấy rồi ánh mắt dừng lại bên hông: "Ngọc bội của Gia đâu rồi ạ?"

Dận Chân theo bản năng cúi mắt nhìn qua, lúc này mới nhớ ra mình đã bỏ quên ngọc bội ở Càn Thanh cung, chưa lấy về.

Miếng ngọc bội có thể đeo bên người tự nhiên là miếng ngọc ngài ấy yêu thích, chính vì vậy Tứ phúc tấn mới hỏi thêm một câu.

"Đã tặng cho Thừa An rồi." Dận Chân nghĩ bụng, nếu đã không mang về thì coi như tặng bé làm quà gặp mặt.

Tứ phúc tấn ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra, "Thừa An" mà ngài ấy nói là vị tiểu a ca mới sinh trong cung chưa được bao lâu.

Nhớ tới mấy tháng trước trong lễ tam triêu (lễ tắm ba ngày) đã gặp vị tiểu a ca trắng trẻo bụ bẫm, nàng không khỏi hỏi thêm vài câu.

Dận Chân nghĩ đến người em trai hay cười đó, thuận miệng kể cho nàng nghe vài câu, còn nhắc đến việc bé đã biết gọi người.

"Thừa An chẳng phải mới hơn sáu tháng thôi sao? Đã biết gọi người rồi ư?" Tứ phúc tấn hơi kinh ngạc.

Dận Chân nói: "Chỉ mới biết gọi Gia và Hoàng A Mã thôi."

Giọng ngài ấy vẫn thản nhiên, nhưng Tứ phúc tấn lại nghe ra tâm trạng ngài ấy có lẽ không tệ, bèn nói: "Xem ra Thừa An rất quấn Gia."

"Bé còn nhỏ, biết gì đâu." Dận Chân nghĩ đến tuổi của bé, cảm thấy đợi bé lớn thêm chút nữa cũng chưa chắc đã nhớ được mình, người huynh trưởng đầu tiên bị bé gọi tên.

Cũng không trách ngài ấy nghĩ vậy, họ tuy là huynh đệ nhưng cơ hội gặp mặt lại ít ỏi đáng thương, đối phương tuổi lại còn nhỏ như vậy, đợi khi lớn thêm chút nữa, bên cạnh bé sớm đã có bạn chơi cùng tuổi.

Dận Chân lắc đầu, xua đi gương mặt tươi cười ngây thơ trong đầu, rồi quay sang hỏi phúc tấn nhà mình về tình hình trong phủ gần đây.

Suy nghĩ của ngài ấy rất bình tĩnh và cũng hợp lẽ thường, xét cho cùng, trong cung còn có hai vị tiểu a ca năm tuổi và một vị ba tuổi, ngày thường cơ bản không có cơ hội gặp mặt, ngài ấy đến mặt mũi họ trông thế nào cũng không nhớ rõ.

Nhưng lần này Dận Chân lại đoán sai, bởi vì mấy ngày sau ngài ấy lại gặp được Thừa An, hơn nữa không chỉ một lần.

Còn về nguyên nhân, lúc này đã vào đông, Thừa An cứ một mực chỉ ra ngoài đòi tìm ca ca, không dám để bé ở ngoài lâu kẻo bị nhiễm lạnh, Khang Hi đành phải cho người đi tìm ca ca đến cho bé.

Bởi vì Thừa An luôn miệng gọi "ca ca, ca ca", Khang Hi gần đây nhìn Dận Chân có chút không vừa mắt, lúc Dận Chân đến thỉnh an cũng chẳng cho sắc mặt tốt.

Sau khi Dận Chân phát hiện ra, trong lòng không khỏi có chút bất an, đợi đến khi quan sát ra nguyên nhân mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy Hoàng A Mã thật là...

Nhưng thật ra mà nói, việc không được Khang Hi đối xử hòa nhã, Dận Chân thật ra có chút oan uổng, vì tiếng "Ca ca" trong miệng Thừa An không phải lúc nào cũng là chỉ ngài ấy.

Cậu bé đáng yêu có tình nghĩa của chúng ta nhớ rằng khi còn ở trong trứng, có rất nhiều ca ca ở bên ngoài trò chuyện cùng bé, giờ đây bé cũng nhớ thương từng người ca ca, chỉ là bé mới chỉ biết gọi "Ca ca", nên mới khiến Khang Hi hiểu lầm là bé ngày nào cũng nhớ Dận Chân.

Sáng hôm đó, Khang Hi hiếm khi được rảnh rỗi một chút, vừa mới ngồi trên giường chơi với Thừa An một lúc, bé bỗng nhiên lại chỉ ra cửa kêu lên: "Ca ca..."

Ý bé vốn là muốn tìm các ca ca khác, nhưng Khang Hi nghe xong lại tưởng bé nhớ Dận Chân, bực mình ôm phắt lấy bé vào lòng: "Người ở bên cạnh con suốt ngày là trẫm, con thì hay rồi, ngày nào cũng nhớ Tứ ca của con!"

Lương Cửu Công đứng bên cạnh nghe vậy, cứ cảm thấy nghe ra có mấy phần hờn dỗi, nhưng lão nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đại nghịch bất đạo này ra khỏi đầu.

"A Mã~" Thừa An khá nhạy cảm với cảm xúc của người khác, dù Khang Hi đang sa sầm mặt, bé vẫn biết ngài không hề tức giận, vươn tay nhỏ ôm lấy cánh tay ngài gọi một tiếng, rồi áp khuôn mặt nhỏ của mình lên má ngài.

Bé vừa mới làm nũng dựa vào, vẻ mặt Khang Hi đã bất giác dịu đi, đợi đến khi bé lại gọi "Ca ca" chỉ về phía cửa, ngài quay đầu nói với Lương Cửu Công: "Còn không mau mời ca ca đến cho tiểu a ca của chúng ta!"

Thừa An bé nhỏ đâu có nghe ra sự khó chịu trong lời nói của ngài, chỉ cần nghe thấy hai chữ "Ca ca" là đã vui vẻ cười toe toét.

"Vui đến thế cơ à?" Khang Hi nhìn bộ dạng bé nhỏ của bé, bỗng nhiên cũng bật cười theo, cảm thấy trẻ con đúng là trẻ con, một chút chuyện nhỏ cũng có thể vui đến vậy.

Hai ngày trước kinh thành đã bắt đầu có tuyết rơi, lúc này bên ngoài sớm đã trắng xóa một màu, đây cũng là lý do Khang Hi thà cho truyền Dận Chân vào cung chứ không muốn để Thừa An ra ngoài.

Sau khi người trong cung đến Dinh Ung Thân Vương, chẳng cần nhiều lời Dận Chân cũng biết mục đích họ đến, liền trực tiếp lên xe ngựa.

Trước khi Thừa An ra đời, Dận Chân không thể nào ngờ được Hoàng A Mã lại sủng ái một người con trai đến thế, cũng không thể ngờ được lại có một người đệ đệ quấn mình như vậy.

Một người đệ đệ dáng vẻ đáng yêu, tính tình ngoan ngoãn, lại thông minh trước tuổi, không ai là không thích. Qua mấy lần gặp mặt dạo gần đây, Dận Chân cũng ngày càng thân thiết với bé hơn, hôm nay còn cố ý mang theo một món đồ chơi nhỏ cho bé.

Sau khi vào Càn Thanh cung, Dận Chân từ xa đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc.

Ngày trước, tòa cung điện này cho ngài ấy cảm giác uy nghiêm trang trọng, mỗi khi bước vào liền bất giác căng thẳng, nhưng mấy lần gần đây lại khiến ngài ấy có cảm giác khác hẳn.

"Nhi thần thỉnh an Hoàng A Mã!"

"Ca ca..."

Hai giọng nói đồng thời vang lên trong điện. Khang Hi liếc mắt nhìn đứa nhỏ vẫn còn trong lòng mình mà tay đã với về phía trước, rồi mới cho Dận Chân đứng dậy.

"Ca ca!" Thừa An liếc nhìn ra cửa, tuy hơi thất vọng vì lại chỉ có một mình huynh ấy tới, nhưng nghĩ rằng các ca ca khác có lẽ bận việc, bé vẫn vô cùng nhiệt tình mà vẫy vẫy đôi tay.

Dận Chân thấy Khang Hi không từ chối, lúc này mới dám tiến lên đón bé vào lòng mình.

Mấy lần trước ngài ấy đến đây Khang Hi đều có việc, lần này thấy Khang Hi không có ý định rời đi, Dận Chân rõ ràng không được tự nhiên cho lắm.

"Ngồi đi." Khang Hi thấy Dận Chân đứng ngây ra đó, chỉ vào chiếc sập bên cạnh.

"Tạ Hoàng A Mã." Dận Chân cảm tạ rồi mới ngồi xuống, thấy đứa nhỏ trong lòng lại đưa tay nhỏ sờ lên miếng ngọc bội bên hông mình, nghĩ đến mấy ngày nay cứ gặp bé một lần là lại mất một miếng ngọc bội, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Khang Hi bên cạnh thấy cảnh này, đáy mắt ánh lên vài phần ý vị hả hê, nghĩ đến trong rương gỗ của tiểu nhi tử đã có không ít ngọc bội, tức thì cảm thấy làm một người ca ca tốt cũng phải trả giá.

Vốn dĩ ngài không biết chuyện này, vì những lần Dận Chân đến trước đây phần lớn ngài đều không có mặt, cũng không biết quá trình hai huynh đệ ở bên nhau.

Mãi đến hai hôm trước đột nhiên phát hiện chiếc rương gỗ dành riêng cho Thừa An trong điện bỗng dưng có thêm rất nhiều ngọc bội, hỏi Lương Cửu Công xong mới biết.

"Thừa An, xem này." Cũng may hôm nay Dận Chân đã có chuẩn bị, trước khi bé kịp giật miếng ngọc bội bên hông mình xuống, đã lấy từ trong tay áo ra một bộ cửu liên hoàn (vòng 9 khoen) tinh xảo.

Vốn dĩ ngài ấy chuẩn bị bộ cửu liên hoàn bằng ngọc, sau lại nghĩ bé tuổi còn nhỏ, sợ làm rơi vỡ sẽ bị thương, nên mới đổi thành bộ cửu liên hoàn mạ vàng.

Thừa An nhìn thấy bộ cửu liên hoàn vàng óng ánh trên tay huynh ấy liền lập tức bị thu hút, vừa gọi "Ca ca" vừa vươn tay đòi lấy.

Bộ cửu liên hoàn này Dận Chân đã cố ý dặn thợ thủ công làm nhỏ đi một chút, nhưng vẫn lớn hơn tay bé không ít, vì thế cẩn thận nâng đưa vào tay bé.

Món đồ chơi cửu liên hoàn này nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng dễ. Dận Chân đưa cho bé xong đang định cầm tay chỉ bé cách gỡ, thì giây sau đã thấy bé cười khanh khách giơ bộ cửu liên hoàn lên lắc kêu loảng xoảng.

Đây rõ ràng không phải cách chơi cửu liên hoàn đúng đắn, nhưng thấy bé lắc vui vẻ như vậy, lại nghĩ đến tuổi của bé, Dận Chân cuối cùng đành nuốt lại những lời định nói.

Khi ngài ấy cúi mắt chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lòng, Khang Hi cũng đang nhìn hai huynh đệ họ.

Ban đầu ngài nhìn Thừa An, sau đó không tránh khỏi chú ý đến Dận Chân, hiếm khi nhìn thấy biểu cảm khác ngoài vẻ mặt lạnh lùng của người con trai này, trong lòng ngài bỗng nảy sinh vài phần cảm khái.

"Trong phủ dạo này thế nào?"

Nghe Khang Hi hỏi, Dận Chân chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Mọi việc đều tốt ạ."

Đây vẫn là lần đầu ngài ấy cùng Khang Hi mặt đối mặt nói chuyện nhà thế này, tay ôm đứa nhỏ hơi siết chặt một chút, dường như có chút không quen.

Khang Hi nghĩ đến trong phủ Dận Chân hình như chỉ có ba a ca, lại nói: "Con nối dõi trong phủ con vẫn còn quá ít ỏi..."

Ngài nói thì Dận Chân nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.

Hai cha con trao đổi vài câu rồi lại không còn gì để nói, sự yên lặng đột ngột khiến không khí trong điện cũng lạnh đi mấy phần, mãi cho đến khi Thừa An, đang mải mê với món đồ chơi mới lạ trong tay, mở miệng: "Ca ca, A Mã..."

Nghe thấy tiếng bé, hai cha con đồng thời nhìn qua, liền thấy Thừa An chỉ vào một cái vòng vừa rơi ra khỏi bộ cửu liên hoàn, nhíu mày, dường như cho rằng mình đã làm hỏng đồ chơi.

"Không tệ, vậy mà tháo được một vòng rồi." Khang Hi khen.

Thừa An nghe ngài nói lại càng nhíu mày chặt hơn, giơ bộ cửu liên hoàn lên trước mặt ca ca.

"Không hỏng đâu." Dận Chân hiểu ý bé, giải thích một câu, rồi nắm tay bé móc cái vòng đó trở lại, lại một lần nữa hướng dẫn bé tháo vòng đó ra, "Con xem, cửu liên hoàn là phải tháo từng vòng một như vậy..."

Tay Thừa An nhỏ xíu, nhưng Dận Chân lại vô cùng kiên nhẫn, khiến Khang Hi nhìn cũng có chút kinh ngạc.

Ngoài cung, dinh Bát Bối Lặc.

Cửu a ca Dận Đường, Thập a ca Dận Nga, Thập tứ a ca Dận Trinh lại một lần nữa tụ tập uống rượu ở phủ Bát a ca Dận Tự.

Trên bàn rượu, mấy huynh đệ trò chuyện một hồi liền nhắc tới Dận Chân.

"Nghe nói Tứ ca dạo này thường xuyên chạy vào cung, các huynh đệ có biết là chuyện gì không?" Dận Nga tò mò hỏi.

Chuyện này người khác có lẽ không biết, nhưng Dận Trinh lại rất rõ, xét cho cùng hắn và Dận Chân là anh em cùng mẹ ruột sinh ra, mỗi lần Dận Chân vào cung thế nào cũng ghé qua thăm Đức phi, do đó hắn gián tiếp biết được nguyên nhân từ miệng Đức phi.

Dận Trinh uống một hớp rượu rồi nói: "Ta nghe Ngạch nương nói, hắn đến thăm người đệ đệ đang được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng A Mã của chúng ta."

Dận Đường nghe vậy khẽ nhếch môi cười, nụ cười có phần châm chọc, hiển nhiên là cảm thấy cái gọi là thăm đệ đệ của Dận Chân là có mục đích khác.

"Thừa An?" Dận Nga nghe vậy lại nhớ đến người đệ đệ tỏ ra thân thiết với mình trong lễ tam triêu, lập tức hứng thú, "Đó cũng đâu phải đệ đệ của một mình hắn, hay là chúng ta cũng đến thăm xem sao..."

Kể từ khi Thái tử bị phế, Đại a ca bị giam lỏng, Tam a ca và Thập tam a ca bị liên lụy, Bát a ca cũng bị Khang Hi khiển trách, Thập tứ a ca Dận Trinh tức khắc trở nên nổi bật trong số các a ca.

Hai năm gần đây hắn khá được Khang Hi sủng ái, nghe nói huynh trưởng ruột của mình mượn cớ người đệ đệ ở Càn Thanh cung để thường xuyên chạy đến trước mặt Hoàng A Mã, vốn cũng đã nảy ra ý nghĩ tương tự, nghe Dận Nga nói liền lập tức đồng ý.

Thấy hai người tâm đầu ý hợp, Dận Tự lắc đầu, nhưng cũng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play