Tuy Khang Hy đã ôm Thừa An về, nhưng ban đầu quả thực không định nuôi dưỡng lâu dài ở Cung Càn Thanh. Rốt cuộc, dù gần đây ngài có hơi biếng nhác chuyện triều chính, thân là hoàng đế mỗi ngày vẫn có không ít việc, làm gì có thời gian nuôi dạy một đứa trẻ.

Ban đầu ngài định chờ qua lễ Đầy Ba Ngày sẽ tìm cho Thừa An một nơi chốn, thế nhưng bất tri bất giác, tiểu gia hỏa đã qua lễ Đầy Tháng mà vẫn còn ở lại Cung Càn Thanh.

So với những đứa trẻ sơ sinh hay quấy khóc thông thường, bé quả thực ngoan ngoãn lạ thường, nhất là khi ở bên cạnh Khang Hy, thời gian cười nhiều hơn hẳn thời gian quấy khóc.

Tiểu Thừa An sinh ra đã trắng trẻo, hơn một tháng nay được ăn ngon ngủ kỹ nên đã ra dáng bụ bẫm, da thịt mềm mại. Khi cười rộ lên, đôi mắt đen láy long lanh tựa như có ánh sao, thật sự khiến người ta yêu mến.

Mỗi lần xử lý xong chính vụ, nhìn thấy gương mặt tươi cười của bé, Khang Hy lại cảm thấy mệt mỏi tiêu tan đi mấy phần. Vì thế, ngài dẹp luôn ý định đưa bé đi nơi khác.

So với thời trẻ, Khang Hy hiện tại có thể nói là nắm trọn quyền hành, cũng có đủ tư cách để tùy hứng. Nuôi một tiểu A ca trong cung của mình cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thậm chí không cần phải thương lượng với bất kỳ ai.

Tình cảm yêu mến của ngài dành cho tiểu A ca ngày càng tăng, tiểu A ca cũng rất thích vị Hoàng A Mã này. Điều duy nhất khiến bé không hài lòng là mỗi lần bé hỏi về ca ca mình, Hoàng A Mã lại luôn hiểu lầm ý của bé.

Đây cũng là lý do mà Thừa An vốn ngoan ngoãn thỉnh thoảng lại quấy khóc với ngài, ví như lúc này đây ——

Sau bữa tối, Khang Hy xử lý xong một ít tấu chương còn sót lại rồi ngồi xuống tấm nệm nơi Thừa An đang nằm.

Tiểu Thừa An vốn là một nhóc rồng nên phát triển nhanh hơn trẻ con bình thường. Mới hơn một tháng tuổi mà bé đã có thể linh hoạt ngẩng đầu và cử động chân tay.

Bé vốn đang giơ chân nhỏ, dùng tay nghịch đôi tất đang mang, phát hiện Khang Hy đi tới liền lập tức kêu lên: “Ê a……”

“Chẳng phải mới bú sữa chưa được bao lâu sao, đợi lát nữa sẽ cho con bú.” Khang Hy vừa nghe tiếng kêu đã nghĩ là bé đói bụng, liền thuận miệng nói một câu, đồng thời đưa tay kéo lại đôi tất mà bé sắp túm tụt xuống.

Thừa An rõ ràng là đang hỏi về ca ca của mình, nghe thấy lời này, giọng điệu có chút gấp gáp: “Ê a a……”

Khang Hy lại tưởng bé không vui vì ngài kéo lại đôi tất sắp tuột, liền véo cái bắp chân mũm mĩm của bé mà nói: “Trẫm tự mình mang tất lại cho con mà còn không biết đủ.”

“Nha a……” Thừa An lại kêu thêm vài tiếng, cuối cùng có lẽ hơi mệt nên thả lỏng chân tay.

Thấy bé có vẻ đã thấm mệt, Khang Hy đưa tay nựng cánh tay nhỏ mũm mĩm, cảm thấy sờ vào thật mềm mại dễ chịu.

Đứng cách đó không xa, Lương Cửu Công thấy ngài cứ nắn tới nắn lui tiểu A ca, khóe miệng khẽ giật nhẹ một cách khó nhận ra, thầm nghĩ cũng may là tiểu A ca tính tình hiền lành, đổi lại là đứa trẻ khác e rằng đã sớm khóc ré lên rồi.

“Gọi Hoàng A Mã đi.” Khang Hy nắn một lượt khắp chân tay khá cứng cáp của con trai xong, bắt đầu dạy bé gọi người.

“A a a.” Đối với Tiểu Thừa An mới hơn một tháng tuổi mà nói, âm dễ phát ra nhất chính là âm “A”.

“A, mã.” Thấy bé dường như vẫn chưa phát ra được âm “Hoàng”, Khang Hy nhấn từng chữ một.

“A a.” Tiểu Thừa An tỏ ra rất hợp tác, nhưng dù sao bé vẫn còn quá nhỏ.

Khang Hy cũng không thất vọng, thuận miệng dạy vài lần rồi ôm bé đi đọc sách, thỉnh thoảng còn đọc cho bé nghe một lúc, cũng chẳng bận tâm bé có hiểu hay không.

  •  

Trẻ con trong cung xưa nay đều được nuôi nấng kỹ lưỡng. Tiểu Thừa An mới vài tháng tuổi mỗi ngày hoặc là ở trong tẩm điện, hoặc là ở thiên điện, thỉnh thoảng khi thời tiết đẹp mới được ôm ra ngoài điện tắm nắng. Còn những nơi khác ư? Không có ai bế đi thì bé chưa có khả năng tự đi lại nên đành chịu.

Trẻ con bình thường thường theo quy luật ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng biết lăn, tám tháng biết bò, nhưng Tiểu Thừa An mới hơn sáu tháng đã bò rất thành thạo.

Chứng kiến lần đầu tiên bé lẫy và bò, Khang Hy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả, vừa xao xuyến lại vừa mềm mại.

Để làm kỷ niệm, Khang Hy còn tự mình vẽ mấy bức họa cho bé.

Lại một buổi sáng nọ, trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Thừa An tinh thần dư thừa đã tỉnh giấc.

Tiểu gia hỏa giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên dụi dụi mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía người nằm cạnh mình.

Nhìn một hồi, bé lật người một cách linh hoạt, ngay sau đó dùng cả tay chân bò đến nằm sấp trên ngực Khang Hy.

Cung Càn Thanh tất nhiên không thiếu phòng ốc, Khang Hy thực ra đã sai người chuẩn bị phòng riêng cho bé, nhưng ban ngày thì không sao, chứ đến tối là bé nhất định không chịu về phòng của mình ngủ.

Nếu là một hai năm về trước, Khang Hy chắc chắn sẽ không dung túng bé như vậy. Nhưng dạo này Khang Hy đã ít khi đến hậu cung, lại thấy bé buổi tối không quấy khóc, nên cuối cùng vẫn không chuyển bé ra khỏi tẩm cung của mình.

Kể từ khi bé biết lẫy biết bò, Khang Hy thường xuyên được "hưởng đãi ngộ" bị "sức nặng" đánh thức, hôm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Khang Hy mở mắt ra, đối diện với gương mặt tươi cười ngây thơ, trong lòng chẳng hề kinh ngạc. Ngài đưa tay véo má bé một cái rồi ôm bé ngồi dậy.

Một lát sau, Khang Hy thu dọn xong xuôi, chuẩn bị đi thiết triều sớm. Trước khi đi, ngài đến trước mặt Thừa An nói một tiếng, ai ngờ bé lại dang thẳng hai tay đòi nhảy vào lòng ngài.

Bé đang ở mép giường, sợ bé ngã xuống, Khang Hy vội đưa tay bế thốc lên rồi nói: “Hoàng A Mã phải đi thiết triều, con ngoan ngoãn ở lại đây.”

“A nha!” Tiểu Thừa An đã sớm chán ngấy việc quanh quẩn trong điện. Cuối cùng cũng học được cách bò, giờ bé chỉ muốn đi tìm các ca ca của mình.

“Không muốn cũng không được, Hoàng A Mã không có thời gian dây dưa với con.” Nghe ra ý từ chối trong giọng nói non nớt của bé, Khang Hy lắc đầu rồi giao bé cho Lương Cửu Công.

Lương Cửu Công là thái giám thân cận bên cạnh Khang Hy, Thừa An bây giờ cũng xem như đã quen thuộc với ông, thỉnh thoảng cũng bằng lòng để ông bế một lát, nhưng hiển nhiên không phải lúc này. Bé vặn vẹo người, chổng mông về phía Lương Cửu Công, một tay níu chặt vạt áo Khang Hy không chịu buông, tay kia thì chỉ ra bên ngoài: “A……”

Lúc này thời gian thật sự không còn sớm nữa. Thấy hôm nay bé lại quấy nhiễu như vậy, Khang Hy nghiêm mặt quở mắng: “Quấy cái gì!”

Thừa An bị tiếng quát bất ngờ của ngài làm cho giật mình, theo bản năng buông tay ra.

Khang Hy quở trách xong, nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của bé, lòng lại tức thì mềm nhũn, cảm thấy bản thân không nên quá hung dữ như vậy.

Mấy tháng nay, Khang Hy còn chưa từng thấy bé thật sự khóc bao giờ. Lúc này phát hiện vành mắt bé đã bắt đầu hoe đỏ, giọng điệu tuy vẫn nghiêm nghị nhưng âm lượng lại hạ thấp đi tức khắc: “Không được khóc, trẫm đưa con đi là được chứ gì.”

Dứt lời, ngài ôm Thừa An bước thẳng ra khỏi tẩm điện, ngồi lên ngự liễn đi đến Điện Kim Loan.

Cảm xúc của Thừa An đến nhanh mà đi cũng nhanh. Vừa lên đến ngự liễn, bé đã bị những vật dụng cũng có màu vàng tươi trên xe thu hút, liền quay đầu nhìn đông ngó tây.

Khang Hy thấy bé không thực sự khóc, bèn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời xoay đầu bé lại đối diện mình: “Lát nữa Hoàng A Mã vào buổi thiết triều sớm, chắc chắn không thể mang con theo được. Con có khóc cũng vô ích, hãy ngoan ngoãn chơi cùng Lương Cửu Công ở thiên điện, nghe hiểu chưa?”

“A……” Thừa An đáp lại một tiếng, cũng không biết rốt cuộc đã hiểu hay chưa.

Chờ đến Điện Kim Loan, Khang Hy trao bé cho Lương Cửu Công. Đáng mừng là lần này bé không làm loạn nữa.

Khi Khang Hy vào dự buổi thiết triều sớm, Lương Cửu Công định bế tiểu A ca đến thiên điện, nào ngờ bé lại không chịu, vừa kêu “a a” vừa chỉ tay ra bên ngoài.

Hoàng thượng còn không nỡ để tiểu A ca khóc, Lương Cửu Công nào dám để bé khóc trên tay mình.

Nhưng khu vực xung quanh Điện Kim Loan là nơi trang nghiêm, hiển nhiên không thích hợp để đi lại tùy tiện. Cuối cùng, dù không đưa bé vào thiên điện, Lương Cửu Công cũng không dám bế bé đi đâu xa, mà chỉ đi loanh quanh ở gần đó.

Ông cố hết sức đi chậm lại, chỉ đến khi tiểu A ca trong lòng chỉ tay về phía trước và phát ra tiếng “A” thúc giục, ông mới dám rảo bước nhanh hơn một chút.

Các thị vệ canh gác gần đó thân hình đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trang đứng tại vị trí được phân công. Thế nhưng khi ánh mắt lướt qua thấy hình hài bé nhỏ trong vòng tay Lương Cửu Công, họ đều không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.

Trong Điện Kim Loan, lúc đang thiết triều, Khang Hy không tránh khỏi nghĩ đến đứa con trai hôm nay đặc biệt quấn người của mình.

Chẳng biết có phải do con trai đang đợi ở bên ngoài hay không, mà buổi thiết triều hôm nay, có việc đáng lẽ chỉ cần đôi ba câu là trình bày xong, thế mà vị đại thần nào đó cứ nhất quyết phải mở đầu bằng một tràng ca ngợi công đức, khiến Khang Hy mất kiên nhẫn phải lên tiếng răn dạy vài câu.

Phía dưới, các đại thần có quan hệ tốt với nhau trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy tâm trạng Hoàng thượng hôm nay có vẻ không được tốt lắm, bèn dứt khoát giữ lại một số việc không quá cấp bách, định bụng chờ ngày khác sẽ tâu lên sau.

Thành ra, buổi thiết triều hôm nay lại kết thúc sớm hơn lệ thường.

Sau khi xác nhận các quan văn võ không còn việc gì khác muốn khởi tấu, Khang Hy lập tức đứng dậy, nhanh bước rời đi.

Lương Cửu Công, người đã phải bế tiểu A ca đi vòng tại chỗ không biết bao nhiêu lượt, vừa nhìn thấy Khang Hy thì quả thực như gặp được cứu tinh.

Thừa An đã sớm chê ông đi quá chậm, còn chậm hơn cả tốc độ bò của mình. Vừa thấy bóng dáng Khang Hy, bé liền lập tức vươn hai tay về phía ngài.

“Chẳng phải đã bảo con đến thiên điện đợi sao.” Khang Hy vừa nói vừa đưa tay đón lấy bé.

Lương Cửu Công vội thỉnh tội: “Hoàng thượng thứ tội, tiểu A ca không chịu vào trong điện, nô tài bất đắc dĩ mới phải dẫn ngài ấy ở bên ngoài……”

Không cần ông nói Khang Hy cũng đoán ra được, ngài chỉ phất tay bảo ông đứng dậy.

Đã trót đưa bé ra ngoài rồi, Khang Hy cũng không sai người đưa bé về nữa, mà dứt khoát dẫn bé cùng đến Ngự Thư Phòng.

Gần đây bé rất thích bò khắp nơi, Khang Hy bèn sai người trải một tấm thảm gần long án để bé chơi trên đó.

Đối với Thừa An, Ngự Thư Phòng là một môi trường hoàn toàn mới lạ. Bé tò mò nhìn ngắm xung quanh, cái đầu nhỏ lúc thì quay sang bên này, lúc lại ngoảnh sang bên kia.

Khang Hy nhìn bé một lát, đoạn nở một nụ cười thoáng nhẹ rồi bắt đầu xử lý chính vụ.

Còn Thừa An, sau khi nhìn ngắm xong liền bắt đầu công cuộc khám phá. Phạm vi tấm thảm nhỏ bé rõ ràng không đủ cho bé thỏa sức bò.

Lương Cửu Công cùng các tiểu thái giám trong điện phải canh chừng xung quanh, vừa phải đề phòng bé bị va đập, lại vừa phải ngăn không cho bé bò ra phía cửa.

Đừng nhìn bé người thì nhỏ nhắn, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, tốc độ bò lên chẳng hề chậm chút nào.

Sau mấy lần bé lồm cồm bò được đến cửa lại bị bế trả về tấm thảm, Khang Hy phải bớt chút thời gian liếc qua rồi nói: “Lấy cho nó vài món đồ chơi đi.”

“Vâng.” Rất nhanh sau đó, trên tấm thảm đã có thêm không ít những món đồ chơi nhỏ mà bé thường ngày vẫn chơi.

Có lẽ cũng vì vừa bò nên đã thấm mệt, Tiểu Thừa An cuối cùng cũng chịu yên vị, nằm sấp trên thảm để chơi đùa.

Trong điện yên tĩnh được một lát, sau khi xem xong một quyển tấu chương, Khang Hy lại phân phó người truyền Ung Thân Vương Dận Chân và Hộ Bộ Thượng Thư tới.

Dận Chân cùng Hộ Bộ Thượng Thư rất nhanh đã có mặt tại Ngự Thư Phòng. Sau khi hành lễ xong, điều đầu tiên thu hút sự chú ý của cả hai chính là em bé bụ bẫm đang chơi trên tấm thảm.

Ở độ tuổi này mà lại có thể xuất hiện tại Ngự Thư Phòng, không cần đoán cũng biết đó chính là A ca thứ hai mươi tư Dận Bí. Hai người thu hồi ánh mắt, rồi mới tập trung sự chú ý vào chuyện mà Khang Hy triệu họ đến để giao phó.

Trên tấm thảm, Tiểu Thừa An nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người, một lát sau bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt bé lướt qua người hai vị đại thần, cuối cùng dừng lại trên người Dận Chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play