Lộ Tiểu Nhiên khẽ nói với Bạch Dao: “Tớ nghi nhỏ bitch kia đang định giở trò gì đó.”

Bạch Dao chẳng mấy để tâm, còn Thẩm Tích đang ăn bánh nhỏ thì tai khẽ giật giật một cái.

Bạch Dao hỏi: “Nếu hai người bắt cặp với nhau, nhưng lúc chơi thử thách có một người chịu không nổi mà bỏ cuộc giữa chừng thì sao?”

Bộ Chung Yểu đáp: “Vậy thì chỉ cần phạt người bỏ cuộc là được rồi.”

Nghe thì có vẻ luật chơi của Bộ Chung Yểu cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao thì trước giờ bọn họ cũng toàn chơi như thế cả.

Bộ Chung Yểu cầm cái hộp bước đến trước mặt Bạch Dao, “Bạch Dao, cậu là người chị em thân thiết mà tớ yêu quý nhất, để thể hiện sự tôn trọng, cậu rút đầu tiên nhé.”

Bạch Dao không hề đưa tay ra.

Bộ Chung Yểu lập tức trao đổi ánh mắt với Cổ Nguyệt Thuyết, cậu ta liền bước tới ngay, “Chung Yểu, để anh rút trước cho!”

Cậu ta thò tay vào hộp, rút ra một mảnh giấy có ghi số “4”, còn cố tình giơ lên cho mọi người cùng xem, chứng minh là mình không hề gian lận.

Bộ Chung Yểu làm bộ tủi thân: “Bạch Dao, chẳng phải tụi mình là chị em tốt sao?”

Cả đám người xung quanh lập tức hùa theo: “Chung Yểu sắp khóc rồi kìa, Bạch Dao, cậu mau rút đi, ở đây cậu là người có tiếng nhất đó, cậu không rút thì bọn tớ cũng ngại không dám rút theo luôn.”

Lộc Chi Chi lén nhìn Bạch Dao thêm mấy lần, chỉ thấy cô gái này đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Quá đẹp, đẹp đến mức vô hình trung tạo nên áp lực. Ngay từ khi mới chuyển đến, cô đã cảm nhận được sự nịnh bợ của các bạn trong lớp dành cho Bạch Dao. Bây giờ nhìn kỹ lại, Lộc Chi Chi đã chắc chắn rằng, Bạch Dao chắc hẳn cũng là kiểu nhân vật chị đại trong ngôi trường này.

Cứ như trong mấy bộ phim thần tượng thanh xuân, luôn có một cô gái xinh đẹp cầm đầu nhóm nữ sinh chuyên đi bắt nạt người khác.

Bạch Dao liếc mắt nhìn Bộ Chung Yểu, rồi đưa tay vào hộp rút một mảnh giấy ra, mở ra xem thì thấy nó cũng là số “4”.

Cổ Nguyệt Thuyết ngạc nhiên: “Bạch Dao, tụi mình rút trúng số giống nhau luôn này!”

Mấy người xung quanh cũng trêu chọc, ai nấy cũng đều nói hai chữ: “Duyên phận.”

Thẩm Tích lại tiếp tục ăn bánh kem, không nói một lời.

Bạn trai của mình bắt cặp với người con gái khác, nhưng Bộ Chung Yểu lại chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn tươi cười để mọi người cùng rút số.

Lộc Chi Chi rút trúng số “6”, Lộ Tiểu Nhiên cũng rút trúng số “6”.

Hiên Viên Mặc và Bộ Chung Yểu trúng số “3”.

Đến lượt Thẩm Tích, cậu rút được số “0”. Ngoài cậu ra, không có ai khác rút trúng số này cả.

Bộ Chung Yểu hơi thắc mắc, cô ta có viết số “0” sao? Cô ta nhớ là mình bắt đầu viết từ số “1” mà nhỉ?

Không đúng, rõ ràng cô ta đã đếm kỹ số người rồi mới chuẩn bị số lượng giấy, vậy mà bây giờ lại lẻ ra một người?

Nói cách khác, là nơi đây hoặc là nhiều thêm một người, hoặc là thiếu mất một người?

Bộ Chung Yểu cũng không nghĩ nhiều, chỉ đoán rằng có thể ai đó không báo trước mà đến chơi, hoặc có người có việc đột xuất không tới được.

May mà Thẩm Tích nói cậu không ngại chơi thử thách một mình, nên trò chơi vẫn có thể bắt đầu bình thường.

Thử thách mà Lộc Chi Chi và Lộ Tiểu Nhiên rút trúng là: phải đi đến phòng nồi hơi cũ phía sau căn-tin vào lúc đêm khuya để chụp một tấm ảnh mang về, phòng nồi hơi chính là nơi từng có người chết.

Còn Bộ Chung Yểu và Hiên Viên Mặc thì phải đến dưới khu ký túc xá nữ tòa B, chụp lại cửa sổ phòng 503 — nghe nói cô gái từng tự sát trong bồn tắm trước kia chính là ở phòng 503 đó, nơi ấy thỉnh thoảng vẫn có ánh sáng chớp tắt rất kỳ lạ.

Thẩm Tích thì phải đến tòa nhà tổng hợp bỏ hoang, tìm phòng mỹ thuật từng bị cháy năm xưa, chụp lại giá vẽ bị thiêu cháy một nửa, tất nhiên rồi, nơi ấy cũng là nơi được đồn đại là từng có người mất mạng.

...

Tất cả những thử thách mà mọi người rút được đều có liên quan đến người chết, chỉ riêng thử thách của Bạch Dao và Cổ Nguyệt Thuyết là cùng nhau xem hết một bộ phim kinh dị trong phòng chiếu.

Bộ Chung Yểu lấy ra một chiếc đĩa được đựng trong hộp, cô ta hạ giọng, cố ý làm ra vẻ rùng rợn: “Đây là cái bảo bối mà tớ đã cất công săn lùng trên mạng đó. Nghe nói đây là bộ phim kinh dị đáng sợ nhất của hai mươi năm trước, đến cả những người to gan cũng không chịu nổi. Ngoài phòng chiếu có lắp camera theo dõi, ai chưa xem xong phim mà đã chạy ra ngoài thì coi như là thất bại nhé!”

Cổ Nguyệt Thuyết ưỡn ngực lên: “Chỉ là phim kinh dị thôi mà, có gì đâu mà phải sợ?”

Cậu ta lại nói tiếp: “Tất nhiên, nếu Bạch Dao thấy sợ thì tụi mình cũng có thể bỏ qua.”

Lúc này Bạch Dao đang nói chuyện với Thẩm Tích: “Một mình anh đi đến phòng mỹ thuật có sợ không?”

Thẩm Tích lắc đầu: “Không sợ.”

Lúc này Bạch Dao mới yên tâm phần nào, cô dặn Thẩm Tích nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho cô, sau đó bước thẳng vào phòng chiếu: “Ai sợ là chó.”

Cổ Nguyệt Thuyết trao đổi ánh mắt với Bộ Chung Yểu rồi vội vàng đi vào theo.

Tất cả những người nhận thử thách đều tản đi thực hiện nhiệm vụ của mình, trong mấy trò thi gan kiểu này, chẳng ai muốn mình là người thua cuộc cả.

Trong phòng chiếu, ánh đèn mờ ảo, dù phim chưa chiếu nhưng bầu không khí rùng rợn đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Cổ Nguyệt Thuyết lại quay sang hỏi Bạch Dao: “Cậu thật sự không sợ à?”

Bạch Dao ngồi xuống sofa: “Đừng dài dòng nữa, mau bắt đầu đi.”

Cổ Nguyệt Thuyết cũng không nói gì thêm, lấy cái đĩa ra rồi bỏ vào cái đầu DVD cơ cổ xưa rồi nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa. Cũng may cậu ta còn biết giữ thể diện, ngồi cách Bạch Dao một khoảng vừa phải. Tất nhiên, nếu Bạch Dao sợ quá mà muốn nép vào lòng cậu ta để tìm kiếm sự an ủi thì cậu ta cũng sẽ ôm lấy cô ngay không chút do dự.

Màn hình TV bắt đầu hiện lên những đốm trắng nhiễu sóng, âm thanh rè rè điện giật vang lên, sau đó mới có hình ảnh xuất hiện.

Trong một căn phòng tối, trên tường treo một tấm gương, có một người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi chải tóc trước gương. Không nhìn thấy rõ mặt cô ta mà chỉ thấy được bóng lưng của cô ta.

Dần dần, một bản nhạc kỳ dị vang lên — là một giai điệu chậm rãi, ngắt quãng. Thế nhưng thay vì khiến người ta cảm thấy thư giãn, nó lại khiến người nghe nổi da gà vì nhịp điệu quá chậm, âm cuối kéo dài lê thê, kết hợp với hình ảnh cũ kỹ khiến bầu không khí càng thêm âm u rợn rợn.

Trong lòng Cổ Nguyệt Thuyết bắt đầu thấy khiếp đảm, thầm nghĩ không biết Bộ Chung Yểu kiếm cái phim gì mà kinh dị dữ vậy?

Một phút trôi qua, người phụ nữ kia vẫn ngồi chải tóc.

Bạch Dao đưa tay che miệng ngáp một cái.

Đúng lúc đó, màn hình TV đột nhiên lóe sáng, gương mặt trắng bệch của cô gái hiện ra trong gương, Cổ Nguyệt Thuyết không kịp phản ứng, cả người đều giật nảy vì bị dọa.

Bạch Dao mở mắt ra, hỏi cậu ta: “Cậu làm sao thế?”

Cổ Nguyệt Thuyết vội vã trấn định: “Không, không có gì.”

Phim kinh dị mà, thì tất nhiên phải có mấy cảnh kinh dị.

Người phụ nữ trong TV vẫn đang chải tóc.

Bạch Dao bắt đầu nghi ngờ cô ta sắp chải đến mức bản thân cũng sắp hói luôn rồi, cô lười biếng ngả người trên ghế sofa, đôi mắt lim dim mơ màng sắp ngủ.

Ngay khoảnh khắc Bạch Dao vừa nhắm mắt lại, Cổ Nguyệt Thuyết liền thấy đầu của người phụ nữ trong gương xoay một vòng 360 độ. Cậu ta liền hét lên theo bản năng. ( app truyện TᎽT )

Tiếng hét của Cổ Nguyệt Thuyết làm Bạch Dao giật mình mở mắt ra, cô chỉ thấy người phụ nữ trên TV vẫn đang chải tóc. Cô thắc mắc hỏi: “Chỉ là chải tóc thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”

Cổ Nguyệt Thuyết cố gắng bình tĩnh: “Tớ, tớ vừa mới cắn trúng lưỡi mà thôi, tớ không có sợ.”

Bạch Dao liếc cậu ta một cái rồi quay mặt đi chỗ khác.

Lúc này, hình ảnh trong TV cuối cùng cũng thay đổi, màn hình lóe vài cái rồi xuất hiện một cái giếng.

Bạch Dao nhìn chằm chằm cái giếng đó hồi lâu mà cũng chẳng thấy gì thay đổi, buồn chán quá nên lại nhắm mắt lại để chợp mắt một chút.

Cũng chính đúng lúc ấy, một người phụ nữ chui ra từ trong giếng.

Cổ Nguyệt Thuyết biết thể loại phim kinh dị kiểu này hay có mấy cái kịch bản jumscare kiểu này, vì để chuẩn bị cho tối nay, cậu ta đã xem cả trăm bộ phim kinh dị rồi, cậu ta mới không sợ đâu!

Chỉ thấy người phụ nữ đó từ từ bò ra khỏi giếng, thân thể cô ta trườn trên mặt đất bằng một cái dáng vẻ vặn vẹo đầy kỳ dị, càng lúc càng tiến lại gần ống kính, lúc nhìn qua lại thấy cô ta giống như đang tiến sát đến màn hình TV ngoài đời thật.

Thần kinh của Cổ Nguyệt Thuyết căng lên đến cực điểm, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn — người phụ nữ này… có phải đang đến quá gần màn hình TV rồi hay không?

Đúng lúc đó, điện thoại của cậu ta bỗng nhiên đổ chuông.

Cổ Nguyệt Thuyết theo phản xạ rút điện thoại ra nghe, bên trong vang lên những âm thanh rè rè, kế theo đó là thanh âm của một người phụ nữ thì thào đầy ma quái: “Bảy ngày sau… cậu sẽ chết…”

Cậu ta nhìn số gọi đến, là một dãy số lạ, không hiển thị số. Khi đang hoang mang cực độ, khóe mắt Cổ Nguyệt Thuêts bất ngờ bắt được hình ảnh bàn tay với mười ngón tay vặn vẹo của người phụ nữ tóc dài kia đang vươn ra khỏi màn hình TV.

Cổ Nguyệt Thuyết hét toáng lên, sợ tới mức không ngừng la lên “mẹ ơi!” rồi bật dậy, chạy thục mạng ra ngoài.

Tiếng hét của Cổ Nguyệt Thuyết làm Bạch Dao đau hết cả tai, cô nhìn lên màn hình TV, người phụ nữ mặc váy trắng, tóc dài che kín mặt đang ngồi xổm dưới đất, trong miệng còn đang khe khẽ hát: “Đan, đan, đan giỏ hoa, đan cái giỏ hoa mang lên Nam Sơn…”

Đan giỏ hoa bằng mười cái ngón tay cứng ngắc như thế kia thì cũng hơi bị làm khó cô ta rồi đấy.

Đạo diễn không biết đi kiếm người đóng tay thế à?

Bạch Dao liếc nhìn theo hướng Cổ Nguyệt Thuyết chạy biến mất, cô chỉ cảm thấy không thể nào hiểu được.

Cái này thì có gì mà sợ cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play