Ngô Tứ Phương bị nhốt trong tửu phường suốt ba ngày. Hai ngày đầu hắn còn sức, vừa gào khóc vừa mắng chửi, mắng Triệu Phùng Xuân là kẻ thất đức, mắng cả con ruột mình là người độc ác, còn nguyền rủa rằng kẻ như thế sớm muộn cũng phải đầu thai làm súc sinh.
Nhưng đến ngày thứ ba, Ngô Tứ Phương bắt đầu hoảng loạn. Căn phòng tối đen như mực, nồng nặc mùi ẩm mốc khó ngửi. Ban đêm chuột bò qua bò lại khiến hắn vừa đói vừa sợ, quỳ xuống trước cửa van xin được tha.
Tuy nhiên, ngoài một chiếc màn thầu khô cứng và một chén nước được đưa vào vào buổi trưa, chẳng ai thèm để ý đến hắn. Huynh đệ nhà họ Ngô cũng lên phủ thành tìm người, nhưng họ lại không biết cha mình bị giam ở tửu lầu nào. Mỗi lần mới hỏi được vài câu đã bị đuổi thẳng ra ngoài.
Mãi đến ngày thứ sáu, Lục Dao mới đến tửu phường.
“Chủ tử, ngài tới rồi!” – Lục Thập Lục vui mừng chạy lại hành lễ.
“Người đó còn bị nhốt không?” – Lục Dao hỏi.
“Vẫn còn, chính là căn nhà phía trước, nơi đã có người từng chết bên trong ấy.”
Lục Dao nhìn hắn đầy ẩn ý, Lục Thập Lục chỉ cười ngượng ngùng: “Nghe Mã Khoan nói, hắn đã bán nhị chủ nhân cho bọn buôn người, còn khiến người ta bị đánh gãy một chân. Bọn thuộc hạ chỉ muốn giúp nhị chủ nhân hả giận thôi.”
Lục Dao bước thẳng đến căn nhà kia. Cửa gỗ bị khóa chặt, bên trong không có lấy một tiếng động.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT