“Lão Cát, ngươi chậm một chút!”
Lương Trọng kẹp bụng ngựa, sát theo phía sau hắn. Thương tích trên người vẫn chưa lành hẳn, động tác cũng chưa được linh hoạt, vậy mà dọc đường cứ cố gắng đuổi theo không ngơi nghỉ.
“Không sao đâu, đã sớm không còn đau.” Cát Giáo úy mặt mỉm cười, giục ngựa phóng như bay.
Chạy gần bốn mươi dặm đường, con ngựa cũng không chịu nổi nữa, phát ra tiếng phì phò từ mũi, ra chiều mệt mỏi muốn nghỉ. Bất đắc dĩ, Cát Trường Bảo đành ghìm cương dừng lại bên vệ đường.
“Hu ~~~” Lương Trọng cũng ghìm dây cương, thở hổn hển rồi nhảy xuống ngựa, “Ngươi ấy à, sốt ruột thế làm gì? Dù có chậm thêm một ngày thì người cũng chẳng bay mất đâu.”
Cát Trường Bảo gãi đầu cười ngây ngô. Lập tức được gặp lại phu lang, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không mọc cánh để bay về.
“Để ta xem vết thương trên vai ngươi.”
“Thật sự không sao đâu.”
Lương Trọng vén áo bông hắn lên, thấy trên tấm vải bố có vết máu thấm ra, liền cau mày: “Còn nói không sao, miệng vết thương rách toạc ra thế kia kìa.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play