Lương một tháng 167 đồng cách đây ba mươi năm có thể sẽ làm cho người ta mừng đến phát điên nhưng xin nhớ một điều, bây giờ là năm 2014, 167 đồng có thể làm gì? Ngay cả một bữa tối cũng không ăn đủ.
Vương Tự Phát là người hiền lành nên không chế giễu Tiêu Ái Nguyệt như những người khác, sau khi nhận được 167 đồng lương cũng không ảnh hưởng nhiều đến vấn đề tiền bạc lắm, thứ khiến cô không thể đỡ nổi chính là sự nhục nhã.
Câu nói công ty không nuôi phế nhân cứ lặp đi lặp lại bên tai cô, quy định không có lương cố định này bắt đầu từ lúc nào vậy? Hình như chỉ nhằm vào phòng sales? Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt hết sức khó coi, Vương Tự Phát tốt tính mang danh thiếp nhét vào trong túi xách của cô rồi dặn dò, "Danh thiếp phải mang theo trong người, mỗi lần chúng ta phát ra ngoài một tấm chính là một cơ hội."
Chồng danh thiếp này là do Quý Văn Việt giúp cô in, cô luôn đặt ở trên bàn làm việc và chưa hề động qua.
Kinh doanh chính là quan hệ và buôn bán, nhân viên sales hơn nhau ở tài ăn nói và tài nguyên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT