Để Tích Bạch Thần một mình trông nom bọn trẻ, Mễ Lạp vẫn thấy không yên tâm lắm. Hơn 9 giờ tối cô đã lên giường sớm, định sang bên đó xem tình hình thế nào.
Càng đi xuyên không nhiều lần, khả năng thích nghi của cô càng mạnh mẽ hơn. Chỉ cần chìm vào giấc ngủ, cô có thể cảm nhận được ý thức hay linh hồn của mình đang trôi nổi trong một không gian nào đó, cho đến khi hạ cánh xuống một nơi cụ thể và tỉnh dậy dưới một hình thái khác.
Khi tầm nhìn dần dần hồi phục, thứ đầu tiên Mễ Lạp thấy là phòng khách của biệt thự. Trong phòng khách không có ai, nhưng từ căn phòng bên cạnh vọng ra tiếng người lờ mờ.
Chỉ trong chốc lát, hai đứa trẻ nhỏ đuổi nhau chạy ra từ trong phòng. Khi Mễ Lạp nhìn rõ bộ dạng của chúng, cô cảm thấy không ổn chút nào.
Chỉ thấy Tích Nặc Kỳ khoác trên người một chiếc áo sơ mi cỡ đại, tay đẩy máy hút bụi, vừa hò hét vừa lao đi khắp nơi. Tích Khả Nhiên ôm một con thỏ bông cao hơn cả cô bé, lảo đảo chạy theo sau anh trai, trông như một cái đuôi nhỏ đáng thương.
Tóc tai hai đứa rối bù, mặt mũi dính đầy vết bẩn, chân đi đất trần trên sàn gạch men, chạy nhảy tung tăng, hoàn toàn không còn vẻ sạch sẽ gọn gàng như trước. So với hôm qua, trông chúng khác hẳn, như hai con người hoàn toàn khác vậy.
Lão Bạch đang làm cái quái gì thế này? Mới có hai tiếng đồng hồ không gặp, mà hai đứa nhỏ đáng yêu đã bị anh ta làm cho thành ra thế này rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play