Trình Hồi ngồi xổm trên sườn núi nhìn người qua lại trong thôn, lẩm bẩm nói: “Chủ tử, ngươi ở đâu vậy?”
Hắn nghĩ chủ tử hình người dạng người, chắc không phải bị ai nhìn trúng bắt về làm thê tử...... à nhầm, làm tướng công rồi đấy chứ?
Hắn càng nghĩ càng sợ, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh chủ tử bị lột sạch nhốt dưới hầm, mỗi ngày chỉ được húp một bát cháo hoa, vừa lạnh vừa đói, quả thực vô cùng đáng thương.
"Không được," hắn đứng bật dậy, "Mình phải đi cứu chủ tử thôi!"
Thế là cả ngày hôm đó người trong thôn cứ cảm thấy nhà mình có trộm nhưng lại thấy không rõ, chỉ thấy bóng người vút qua, chớp mắt lại chẳng thấy đâu nữa, hết sức rùng rợn.
Nhưng nếu là trộm thì trong nhà cũng không mất gì, chẳng lẽ tên trộm này chỉ vào nhà xem thôi sao? Đầu óc có bệnh à?
Khi Bùi Thanh Ngọc và A Tễ từ học đường về thì gặp đại nương nhà kế bên ngoài cổng.
Đại nương vội dặn họ, "Bùi tiên sinh, hình như trong thôn có trộm đấy, các ngươi mau vào xem có mất gì không?"
"Có trộm?" Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, chỗ thâm sơn cùng cốc này có gì để trộm chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT