Trước mặt những đồng đội khác, Hình Diệp không thể bộc lộ sự yếu đuối của mình. Nhưng lúc này khi đối mặt với chất vấn của gương nhỏ, anh lại bất giác nói ra: “Chuyện này tôi đã có manh mối rồi, chỉ còn cần mật mã gốc trong phòng viện trưởng và kết quả kiểm tra của sản phụ và đứa bé trong khoa Phụ sản để nghiệm chứng kết quả. Nhưng dù là bên nào cũng đều rất nguy hiểm, nếu như đêm nay tôi hành động, rất có thể sẽ có một trận chiến khốc liệt.”
Cậu thanh niên đẹp trai trong gương không ngừng dậm chân: “Vậy thì đánh, anh còn sợ à? Hồi ở thế giới sân trường, anh và Tào Thiến chỉ là người chơi có 200 điểm, thế mà cũng dám nghênh chiến chính diện đám người Địch Huống còn gì! Anh là kiểu người sợ kẻ địch mạnh ư?”
Nghe thấy gương nhỏ tin tưởng mình như thế, Hình Diệp khẽ cười một tiếng. Anh duỗi ngón tay chạm chạm vào mặt gương: “Tôi không sợ nghênh chiến, nhưng nếu như chiến đấu đến 12 giờ tôi sẽ mất trí nhớ, nói không chừng còn mang phiền phức tới cho mọi người. Tất cả chúng ta đều bị ký sinh, có thể đứng trước nguy cơ biến thành quái vật bất cứ lúc nào. Chẳng ai muốn thất bại, cũng không muốn chịu nỗi đau ấy. Hiện giờ mọi người có thể an tâm như thế là vi họ tin tưởng tôi.”
“Dù là với Tào Thiến hay Quan Lĩnh, hoặc cả Nghiêm Hòa Bích, tôi đều biểu hiện thái độ chậm nhất là ngày mai có thể giải quyết hết thảy mọi chuyện. Đúng là tôi hi vọng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng đó, nhưng lại hạn chế thời gian gắt gao đến thế là vì tôi biết nếu như ngày mai giải quyết không được, chúng ta sẽ hỏng bét.”
“Sao lại hỏng?” Gương nhỏ kiên nhẫn lắng nhe Hình Diệp phân tích nội tâm của mình.
Hình Diệp xoa xoa lông mày: “Bệnh nhân sởi phát sốt ngay đêm đầu tiên, nhưng lúc đó anh ta có thể hành động, mãi đến sáng sớm hôm sau mới bị phát hiện. Anh ta được đưa về phòng bệnh trong tình trạng hôn mê, đêm thứ hai thì trở thành quái vật. Điều này chứng tỏ từ khi phát bệnh đến khi hoàn toàn chiếm được cơ thể cần một khoảng thời gian. Đêm hôm qua trong chúng ta không có ai xuất hiện triệu chứng phát bệnh, không có nghĩa là đêm nay không có. Một khi đêm nay có người phát sốt thì chứng tỏ thời gian của mọi người đã tiến vào giai đoạn đếm ngược, chỉ còn lại một ngày một đêm thôi. Cho nên nhất định tôi phải giải quyết tất thảy mọi chuyện trước 12 giờ đêm mai.”
Gương nhỏ chân thành nói: “Vậy thì giải quyết đi, tôi tin anh có thể làm được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT